Hình ảnh mờ ảo luôn xuất hiện trong đầu anh, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn đưa về phía mình. Trong lòng bàn tay là viên kẹo nhỏ. Nhưng không thể nhìn thấy được cô gái ấy trông như thế nào. Bóng dáng nhỏ nhắn mặc chiếc váy màu xanh lam đưa lưng về phía anh.
Anh đưa tay lên xoa xoa thái dương rõ ràng không mấy dễ chịu.
Trần Thư Di vòng tay ôm lấy anh.
“Cảnh Phong! Anh đừng suy nghĩ nữa.”
Cảnh Phong hít sâu một hơi, bỏ tay xuống vuốt nhẹ lên mái tóc cô.
“Anh không sao. Chắc là uống chút rượu nên khó chịu thôi.”
“Thật không? Anh đừng làm em sợ.”
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt lo lắng. Hình ảnh anh đều phản chiếu vô cùng rõ ràng.
Anh mỉm cười, xoa xoa mặt cô, cúi xuống hôn lên đôi mắt ấy. Rồi lại ôm cô vào lòng.
“Là thật. Anh không sao.”
“Chúng ta ra ngoài thôi.”
“Anh đưa em về.”
Trần Thư Di khẽ cười.
“Dù sao cũng đến đây rồi. Bữa tiệc mới bắt đầu. Vì em mà anh vắng mặt anh lại khiến ông nội không thích em hơn.”
“Em không cần để tâm. Chỉ cần em thoải mái là được.”
Trần Thư Di lắc đầu.
“Em không sao. Anh đừng lo lắng như vậy.”
Thấy cô như vậy anh cũng không ép.
Anh nắm lấy tay cô.
[…]
Bên ngoài, khuôn viên biệt thự.
Cảnh Bảo vừa về đến, anh ta bước vào trước.
Sau một lúc, Tần Vĩ Khang và Tô Tiêu Tiêu cũng đến.
Dường như bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3484267/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.