Khi xe vừa rời khỏi Cảnh gia, Tô Lệ liền lau đi giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt.
Cảnh Bảo vẫn còn lo lắng.
“Mẹ sắp đến bệnh viện rồi. Sẽ không sao đâu.”
“Mẹ không sao. Chúng ta không đến bệnh viện. Chở mẹ đến một nơi.”
“Hả? Nhưng…”
[…]
Điểm đến không ngờ lại là nghĩa trang nơi yên nghỉ của mẹ Cảnh Phong.
Cảnh Bảo liền giữ tay bà lại.
“Sao chúng ta lại đến đây?”
“Một người đã chết con sợ cái gì chứ.”
Bà ta lạnh giọng hoàn toàn khác biệt với vẻ dịu dàng thường ngày.
Nhưng đối với Cảnh Bảo cũng không còn xa lạ gì. Chỉ lẳng lặng bước theo sau.
Đứng trước ngôi mộ của người phụ nữ nở nụ cười tươi tắn. Bà ta rõ ràng là cố ý đến đây để trút hết cơn giận của mình.
Bà ta rút con dao từ trong túi xách ra.
Cảnh Bảo hốt hoảng nhìn xung quanh sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy.
“Mẹ, mẹ muốn làm gì?”
“Tránh ra.”
Âm thanh chói tai vang lên khi những vết cứa vào tấm ảnh nhỏ.
“Mày xinh đẹp lắm mà. Cuối cùng cũng chết thê thảm mà thôi. Chỉ trách đứa con trai mày mạng lớn nếu không cũng đã theo đoàn tụ từ lâu rồi.”
Nụ cười bà ta càng dữ tợn.
“Mẹ đi thôi. Lỡ người khác nhìn thấy không tốt đâu.”
Cảnh Bảo vội vàng kéo tay bà ấy rời khỏi.
Đi được mở đoạn, bà ta giật tay mình ra.
“Con sợ cái gì chứ. Chuyện này có ai biết chứ. Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3463267/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.