Bên ngoài, mọi thứ trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Trần Thư Di ló đầu ra nhìn xem ảnh đã đi chưa.
Cổ áo lại bị xách lên.
“Em lén lút như vậy làm gì.”
Trần Thư Di ngẩng mặt lên nở nụ cười gượng gạo. Đúng là ỷ mình cao rồi ức hiếp mình.
“Em… Có phải em đã làm gì sai nữa rồi không?”
Cảnh Phong gật gật đầu.
Trần Thư Di chưa kịp xin lỗi lại nghe anh nói tiếp.
“Lỗi của em rất lớn.”
“Em… A…”
Trần Thư Di giật mình khi bị anh bế lên.
“Anh làm gì vậy? Thả em xuống.”
Cảnh Phong thật sự là thả cô xuống, nhưng lại là trên ghế sofa.
“Em phải về. Không phiền anh nữa.”
Cảnh Phong nới lỏng cổ áo một chút.
Trần Thư Di miệng giật giật, ánh mắt cảnh giác.
“Em… Em…”
Cảnh Phong bún nhẹ lên trán cô.
“Em nghĩ cái gì vậy hửm. Ăn cơm thôi.”
Trần Thư Di nhìn đến hộp giữ nhiệt mình mang đến vẫn còn trên bàn. Cũng tại anh thôi, làm cô suy nghĩ đen tối.
Cảnh Phong mở hộp giữ nhiệt ra.
“Nếu anh không ăn được có thể không ăn. Em chỉ biết nấu mấy món đơn giản như vậy thôi. Không thể so sánh với cô Phương tiểu thư gì đó.”
Cảnh Phong bày thức ăn ra.
“Thư Di! Đừng tự hạ thấp bản thân mình. Có thể ở một khía cạnh nào đó em cảm thấy mình không bằng người khác. Nhưng ngược lại, ở em có mà người khác không thể so sánh.”
Trần Thư Di ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3461729/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.