Ngủ một giấc thật thoải mái đến khi trời sáng hẳn. Cô mò mẫm bên cạnh nhưng trống rỗng. Mở mắt ra, nhìn thời gian đã hơn chín giờ sáng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Thư Di vội vàng lấy chiếc áo sơ-mi của anh mặc vào để che đi dấu vết mập mờ trên cơ thể mình. Chỉnh lại mái tóc ngay ngắn, cô bước về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, không au khác chính là mẹ cô.
Phan Liễu nhìn chiếc váy ngủ kèm cả áo sơ mi trắng của con rể trên người cô trong lòng lại vui vẻ hẳn.
“Dậy rồi xuống ăn sáng với mẹ.”
“Vâng! Con xuống ngay.”
Thấy bà bước xuống cầu thang, cô như thở phào.
[…]
Ngồi vào bàn ăn rộng lớn chỉ có hai người quả thật trống trải.
Phan Liễu mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Ăn cơm xong, con mang cơm trưa cho con rể đi.”
“Phụt!” Trần Thư Di phun ra ngụm nước vừa uống.
“…” Phan Liễu đen mặt.
Trần Thư Di vội vàng lau miệng.
“Con xin lỗi mẹ. Con không cố ý.”
“Con làm sao vậy? Chỉ là mang cơm có cần phản ứng đến mức đó.”
Trần Thư Di xoa xoa tay vào nhau.
“Không phải như mẹ nghĩ đâu. Con…”
Cô ngập ngừng.
Phan Liễu đứng dậy đi về phía phòng bếp.
“Vào giúp mẹ một tay.”
“Vâng!”
Trần Thư Di ỉu xìu lên tiếng, đứng dậy.
Quản gia thấy vậy đành ra ngoài vườn phụ giúp một tay. Đúng là từ khi có phu nhân căn biệt thự này ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3458468/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.