Edit: Fuly
Minh Uyên vào đại điện, nhưng không vội đi vào trong phòng, mà ngược lại cười hỏi một câu: "Cây Ngọc lan kia thế nào rồi?"
Lục Khê nói: "Mấy ngày nay tần thiếp đều tưới nước bắt sâu cho nó, đã cao hơn một chút rồi."
Lúc nói những lời này, nàng rụt tay ra sau lưng theo bản năng, hành động này tất nhiên không thoát khỏi tầm mắt Minh Uyên, hắn đưa tay kéo nàng lại, cẩn thận quan sát. Chỉ thấy trên mười đầu ngón tay mảnh khảnh chi chít những vết thương nhỏ, bởi vì vừa mỏng vừa nông, nên nếu không quan sát kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Hắn cảm thấy có chút buồn cười, trong cung này xảo tượng nhiều không kể xiết, nhưng chưa từng thấy một tần phi tự thân tự lực đi chăm sóc hoa cỏ như thế? Trong đại điện này trang sức không có, đồ cổ không có, mà chỉ toàn là bồn hoa, hơn nữa đều xuất phát từ đôi tay của nàng, mùi hoa tản dài trong không khí.
Hắn chậm rãi đưa đôi tay kia kề sát vào trái tim, nửa là trêu đùa nửa là nghiêm túc nói với nàng: "Nhìn nàng khổ cực như vậy, trẫm rất đau lòng ."
Mặt Lục Khê ửng hồng, lông mi khẽ run, không nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Đau lòng chính là trong lòng hoàng thượng có thần thiếp, vậy tần thiếp ước gì bị thương nhiều hơn một chút, để được hoàng thượng mãi nhớ tới."
"Ái phi thật là to gan, nàng nghĩ trẫm không dám phạt nàng à? Dám trêu ghẹo trẫm!"
Minh Uyên không nhịn được cười to, cánh cửa bên ngoài vừa được cung nhân khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-hau-cung/760064/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.