Minh Uyên im lặng đi đến Thọ Khang cung, mặc dù không lên tiếng, nhưng bước chân nhẹ nhàng, lộ vẻ tâm tình không tệ.
Lúc đi qua một hoa viên, hắn tùy ý chỉ vào một cây thực vật hỏi Cao Lộc: "Đây là cái gì?"
Cao Lộc tập trung nhìn, không nhịn được cười mếu: "Hoàng thượng chính ngài cũng không biết, đây không phải là. . . . . . Đây không phải là làm khó nô tài sao? Nô tài ngu xuẩn, sao có thể nhận biết được đây là cây thực vật gì chứ. . . . . ."
Minh Uyên im lặng liếc hắn một cái, khẽ mỉm cười: "Cao Lộc, ngươi hầu hạ trẫm đã lâu, suy nghĩ của trẫm ngươi đoán không đúng hết, cũng được bảy, tám phần. Nói cách khác, trong đầu ngươi nghĩ cái gì, trẫm đoán không đúng toàn bộ, cũng ít nhất có thể nhìn ra được chút đầu mối. Ngươi không biết thật hay là giả vờ không biết, chẳng lẽ có thể gạt được trẫm sao?"
Lưng Cao Lộc chảy đầy mồ hôi lạnh, không chút do dự quỳ xuống, quả quyết nói: "Nô tài có tội! Xin hoàng thượng trách phạt nô tài!"
Minh Uyên nhìn hắn, nửa ngày không lên tiếng.
Cao Lộc hay nghiên cứu thực vật, nhưng vừa rồi lại bảo mình không biết nó là loại cây gì, đơn giản là vì giác quan làm nô tài nhiều năm nói cho hắn biết, hoàng thượng không thích người bên cạnh mình quá mức thông minh. Nếu như ngươi có thể đoán được bảy, tám phần suy nghĩ của hắn, vậy liền hợp tâm ý hắn; nhưng nếu như ngươi nhìn thấu hoàn toàn, ngược lại sẽ nguy hiểm đến tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-hau-cung/254526/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.