Trên sân khấu, các đào hát hoá trang diễn khúc, quả thật là đa dạng sinh động.
Lúc vở diễn được hơn nửa, thì Tiêu chiêu viện chợt che miệng cười ra tiếng, tuy cắt đứt không khí yên tĩnh nghe hát của mọi người là có chút không lễ phép, thế nhưng tư thái vô cùng xinh đẹp, chỉ một động tác nhỏ cũng đầy vẻ kiều mị động lòng người, khiến người khác khó lòng trách tội được.
Hoàng hậu ưu nhã uống một hớp trà, mỉm cười hỏi: "Tiêu chiêu viện có chuyện gì thú vị mà cười vui vẻ như vậy?"
Tiêu chiêu viện biết lỗi cắn môi, nhỏ nhẹ giải thích: "Xin nương nương thứ tội, không phải tần thiếp cố ý muốn làm hỏng nhã hứng của mọi người, chỉ là tần thiếp nghe đào hát này hát một khúc, liên tưởng đến vài chuyện thú vị, nên trong lúc nhất thời liền không không nhịn được. . . . . ."
Tiếng nói trong veo mang theo mười phần áy náy, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra được, trong ánh mắt nàng ta chẳng hề có chút ý xin lỗi nào.
Bây giờ, Tiêu chiêu viện đang được sủng ái, trong cung có cái gì tốt nàng ta đều được thưởng một phần, thỉnh thoảng hoàng thượng còn tới thăm những lúc nàng ta cảm nhẹ, chăm sóc đến tận đêm khuya. Trừ Thường phi ra, nàng ta và Nguyệt Dương Phu nhân có thể nói là Tần phi được sủng ái nhất rồi.
Nụ cười của Hoàng hậu vẫn không có chút khác thường, đầy vẻ hòa nhã: "Nói thử xem là chuyện thú vị gì thế, để mọi người cùng được vui chung với nào."
"Vâng" Tiêu chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-pha-hau-cung/254525/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.