Chương trước
Chương sau
Phong Lôi Các là một trong những thế lực lớn nhất tại Trung Châu, đương nhiên Tứ Phương Các chỉ xếp dưới đáy trong các thế lực lớn bất quá lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, rất ít thế lực giám coi thường Phong Lôi Các đặc biệt là Lôi Tôn Giả, cho dù thực lực ông ta chỉ khoảng ngũ tinh đấu tôn bất quá chiến lực kinh người, cho dù lục tinh hay thất tinh đấu tôn chỉ sợ cũng khó đánh bại được Lôi tôn giả.

Ở Trung Châu khi nhắc đến Phong Lôi Các thì không thể không nhắc tới Phượng tiểu thư một trong những thiên tài mạnh nhất Trung Châu, năm nay nàng chỉ mới 19 tuổi đã là cường giả đấu hoàng cửu tinh chưa kể hoàn toàn có khả năng bước vào đấu tông trước 20 tuổi, thiên phú cỡ này tuyệt đối làm rất nhiều người kinh hãi.

Địa vị của Phượng Thanh Nhi ở trong Phong Lôi Các cũng cực kỳ đặc biệt, quyền lực của nàng không thua kém gì Đường Hỏa Nhi ở Phần Viêm Cốc thậm chí còn đáng sợ hơn Đường Hỏa Nhi bởi đằng sau Phượng Thanh Nhi chính là Thiên Yêu Hoàng Tộc, cho dù ở trong tộc nàng không phải là nhân vật kiệt xuất nhất nhưng cũng là nhân vật nổi trội chưa kể nàng còn là em gái của Phượng Thải Thải là con cháu trực hệ của họ Phượng, chỉ cần Phượng Thanh Nhi muốn chỉ sợ Phong Lôi Các hoàn toàn có thể bị dẹp trong chớp mắt.

Phượng Thanh Nhi trở thành chân truyền đệ tử của Lôi tôn giả không phải là nàng trẻo cao mà chính là Lôi tôn giả trèo cao, Phong Lôi Các đặt hết hy vọng vào Phượng Thanh Nhi, Phong Lôi Các chính là muốn nhờ Phượng Thanh Nhi mà gắn chặt quan hệ với Thiên Yêu Hoàng Tộc, chỉ cần có Thiên Yêu Hoàng Tộc chống lưng thì Phong Lôi Các hoàn toàn có thể trở thành thế lực đứng đầu trong Tứ Phương Các.

Sự thực thì trong nguyên tác Phong Lôi Các quả thực cũng đã hoàn thành được mục tiêu của mình, nếu không phải Tinh Vân Các xuất hiện một Tiêu Viêm quá nghịch thiên chỉ Phong Lôi Các hoàn toàn là thế lực đứng đầu trong Tứ Phương Các, Hoàng Tuyền Các cùng Kiếm Các căn bản không có tư cách so sánh.

Đương nhiên không phải Phong Lôi Các dựa dẫm hoàn toàn vào Phượng Thanh Nhi mà bản thân Phượng Thanh Nhi cũng dựa dẫm rất nhiều vào Phong Lôi Các, quan hệ của họ chính là quan hệ trao đổi, Phong Lôi Các mượn Phượng Thanh Nhi làm bàn đạp để phát triển thế lực thì Phượng Thanh Nhi cũng dùng Phong Lôi Các để có được địa vị của mình trong Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Phượng Thanh Nhi nàng thực sự kém tỷ tỷ của mình quá nhiều, ngoại trừ mỹ mạo ra Phượng Thanh Nhi quả thực không có gì so sánh nổi với Phượng Thải Thải, chỉ bằng nam nhân của tỷ tỷ là Cửu Phượng thì Phượng Thanh Nhi hoàn toàn không có cơ hội so sánh với tỷ tỷ, nàng chỉ có thể cầu may vào Phong Lôi Các, chỉ có thể nhờ bọn họ tìm được một vị trí vững chắc hơn trong tộc mà thôi.

Hôm nay Phượng Thanh Nhi cảm thấy cực kỳ không vui, khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện một luồng nộ hỏa hiện rõ, nàng đi đến đâu thì bất cứ ai cũng phải tránh đường, ở trong Phong Lôi Các cho dù bốn vị các chủ cũng không dám làm phật ý nàng, căn bản không có ai dám cản đường.

Phượng Thanh Nhi sực thực rất bực, bực vô cùng. Theo thông tin của nàng thì lúc này tỷ tỷ của mình Phượng Thải Thải lại lập được đại công, cho dù nàng không hiểu công trạng gì nhưng chắc chán địa vị của Phượng Thải Thải lại tiếp tục tăng lên, khoảng cách giữa hai người căn bản càng ngày càng xa.

Khuôn mặt xinh đẹp đầy khó chịu liền lẩm bẩm “Không phải có một nam nhân tốt thôi sao, đi đâu cũng có đấu thánh cường giả đi theo thì sao có thể không thành công, có gì hơn người chứ”.

Phượng Thanh Nhi mạnh mẽ mở cửa phòng của mình ra, sau đó đóng rầm cửa lại, vừa vào phòng nàng liền lên giọng “người đâu, pha nước cho bổn tiểu thư”.

Sau khi hô xong Phượng Thanh Nhi liền nhíu mày, trong phòng nàng luôn có bốn hầu gái nhưng không ngờ sau khi lên tiếng xong lại không một ai đáp lại, ánh mắt Phượng Thanh Nhi liền híp lại “Người đâu?, các ngươi chết hết rồi à?”.

Đáng tiếc trong căn phòng vẫn không hề có ai đáp lại, căn phòng cứ như căn phòng ma vậy, ngoại trừ âm thanh của nàng căn bản không có bất cứ âm thanh nào đáp lại.

Lần này không phải chỉ là nộ hỏa nữa mà trong mắt Phượng Thanh Nhi xuất hiện sát khí “Các ngươi thực sự muốn chết?”.

Phượng Thanh Nhi có phần giống hệt Phượng Thải Thải, cả hai người tâm nhãn đều rất hẹp, lại luôn tự cao hơn người, tuy thiên phú cực kỳ đáng sợ nhưng lại không thể che được khuyết điểm này của bản thân.

Phượng Thanh Nhi cố gắng hít vào một hơi không khí tươi mát trong lòng sau đó tiến thẳng vào gian phòng ngủ của mình, đột nhiên khi nàng vừa mở cửa ra lập tức khựng lại, trên chiếc giường làm hoàn toàn bằng gỗ ngàn năm của nàng, trên chiếc giường cao quý trạm khắc hình phượng hoàng chỉ có duy nhất một mình nàng được sử dụng vậy mà lại xuất hiện một người khác, càng đáng ghét hơn kẻ đó lại là nam nhân, một nam nhân mà nàng chưa bao giờ gặp.

Trên người Phượng Thanh Nhi lúc này ngập tràn sát khí, cơ thể nàng còn chưa có nam nhân nào có thể chạm vào chứ đừng nói là lên giường của nàng ngồi, Phượng Thanh Nhi chỉ thẳng ngón tay vào mặt nam tử xa lạ “Cút khỏi giường của bản tiểu thư nếu không muốn chết, bản tiểu thư không biết ngươi là ai nhưng ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi”.

Đột nhiên Phượng Thanh Nhi vừa nói xong thì mông của nàng lập tức nóng rát, không ngờ mông của nàng lại bị kẻ khác vỗ mạnh, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ lên, một tay đánh mạnh về phía sau tuy nhiên nàng chỉ có thể đánh trúng không khí, phía sau nàng căn bản không có ai.

Phượng Thanh Nhi liền quay đầu lại thì nam nhân thần bí kia đã hiện ra trước mặt nàng, hắn ở sát người nàng đến mức nàng có thể cảm nhận khí thế nam tử của đối phương, hơi thở của hắn phả thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng thậm chí ánh mắt kẻ này cực kỳ không yên phận vậy mà lại tham lam nhìn toàn bộ cơ thể nàng không kiêng nể bất cứ thứ gì.

Phượng Thanh Nhỉ nhếch miệng sau đó mị nhãn như tơ nhìn kẻ trước mặt “Cơ thể ta có đẹp không, thích nhìn không?”.

Đáp lợi sự mị hoặc của Phượng Thanh Nhi đối phương cũng mỉm cười “Cở thể đẹp nhưng không đủ vào top 5 mỹ nhân đẹp nhất ta từng nhìn, về phần thích nhìn- xin lổi nhìn một lần đủ rồi”.

Nam tử kia vừa dứt lời lại làm nộ hỏa trong lòng Phượng Thanh Nhi dâng lên, bản thân nàng vốn muốn trêu đùa đối phương có điều sau câu nói này đối phương chắc chắn phải chết, đấu khí trên người Phượng Thanh Nhi lập tức bủng nồ như núi lửa phun trào, thực lực cửu tinh đấu hoàng không giữ lại chút nào có điều nam tử kia chỉ dùng một ngón tay điểm về phía nàng lập tức khuôn mặt Phượng Thanh Nhi tái mét, toàn bộ đấu khí của nàng đều bị nghiền nát, kinh mạch toàn thân lập tức toàn bộ bị phong lại không thể điều động bất cứ đấu khí nào, cả người nàng cứng ngắn.

Phượng Thanh Nhi khuôn mặt xuất hiện sự sợ hãi cực độ, nam nhân kia vốn không có bất cứ một tia khí thế nào nhưng lúc này Phượng Thanh Nhi dĩ nhiên không thể làm chủ cơ thể, nàng lập tức quỳ gối xuống trước đối phương, Phượng Thanh Nhi trước mặt nam tử này căn bản không có sức chống cự nào, khoảng cách giữa hai như trời và đất.

…........

Trên chiếc giường của Phượng Thanh Nhi, chiếc giường vốn chỉ có một mình nàng được sợ hữu vậy mà lúc này nàng lại nằm cùng một nam tử khác, một nam tử mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Thân thể của nàng run rẫy liên tục, nàng căn bản không thể cử động, thân hình này của nàng cứ như đi mượn vậy còn nam tử kia thì đang nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của nàng, những ngón tay kia dạo chơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Thanh Nhi, mỗi lần ngón tay kia đi đến đâu là cơ thể nàng lại run rẫy đến thế.

Nam tử kia mỉm cười nhìn Phượng Thanh Nhi “Chỉ có cơ thể không điều khiển được chứ giọng nói đâu có làm sao?, thiên tài Thiên Yêu Hoàng Tộc lại sợ hãi đến mức nói không ra lời hình như có hơi đáng thất vọng nhỉ?”.

Kẻ này nói xong vẫn nhè nhẹ vuốt ve Phượng Thanh Nhi, đầu của nàng nằm ngay trên đùi nàng, Phượng Thanh Nhi muốn cựa quậy cũng không được, trong lòng Phượng Thanh Nhi hiện nay không có tức giận cũng không có xấu hổ, nàng chỉ có sợ hãi, chỉ có vô tận sỡ hãi mà thôi.

Mỗi ngón tay của kẻ này như những lưỡi dao sắc nhọn lướt trên người nàng, đây là lần đầu tiên Phượng Thanh Nhi cảm thấy vô lực như thế, khuôn mặt của nàng trắng bệch, giọng nói đầy sợ hãi “Đại nhân xin tha cho tiểu nữ vô tri”.

Phượng Thanh Nhi không phải là người ngu, nàng cho dù chỉ là cửu tinh đấu hoàng đặt tại Trung Châu không là gì cả có điều cường giả đẳng cấp cao hơn Phượng Thanh Nhi đã gặp không ít, cho dù là bà của nàng người đứng đầu họ Phượng của Thiên Yêu Hoàng Tộc là Phượng Hoàng cũng không cho nàng cảm giác đáng sợ như thế này, nam tử thần bí ở bên cạnh nàng chắc chắn phải là đấu thánh cường giả.

Một đấu thánh cường giả đương nhiên là nhân vật có thể dùng một ngón tay di chết nàng, Phượng Thanh Nhi nào dám có suy nghĩ chống cự thậm chí nếu hắn muốn chiếm đoạt nàng trong đầu Phượng Thanh Nhi cũng xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng, nàng vậy mà lại không phản cảm, Phượng Thanh Nhi kể cả lúc đang sợ hãi này vẫn giữ được một tia lí trí, nếu nàng có thể có một vị đấu thánh sau lưng ủng hộ chỉ sợ địa vị của nàng trong tộc sẽ lên như diều gặp gió.

Đương nhiên Phượng Thanh Nhi cũng đã chuẩn bị tinh thần đối phương là một lão nhân đã sống vài trăm năm, trong mắt nàng đấu thánh cường giả tuyệt đối là nhân vật cực kỳ già nua, muốn lên được đến đấu thánh thì làm gì có người nào trẻ tuổi, ngay cả Cửu Phượng đệ nhất thiên tài của Thiên Yêu Hoàng Tộc năm nay đã 28 tuổi mà mới chỉ là bát tinh đấu tôn.

Vô Song thản nhiên cười nhìn Phượng Thanh Nhi đầy sợ hãi bên dưới, giọng nói có chút trêu chọc của hắn lại một lần nữa vang lên “Tỷ tỷ của ngươi gây thù với ta, bản thân ta lại không thể đến tìm tỷ tỷ ngươi báo thù, theo ngươi ta có nên lấy mạng ngươi trả thù không?”.

Phượng Thanh Nhi nghe đến đây lại càng hoảng sợ “Tiền bối Thanh nhi cùng tỷ tỷ thực sự quan hệ cũng không tốt đẹp gì, Thanh Nhi chính là vì cô ta mà mới phải rời khỏi Thiên Yêu Hoàng Tộc, tiền bối giết Thanh Nhi chỉ làm cô ta cảm thấy vui vẻ mà thôi, nếu tiền bối để cho Thanh Nhi sống thì Thanh Nhi tuyệt đối có tự tin dẫn cô ta ra ngoài thậm chí Thanh Nhi có thể làm …..”.

Nghe đến đây Vô Song liền bật cười, giọng nói đầy vẻ trêu chọc “Làm gì, bản tọa nghe hiểu nói rõ ra xem nào?”.

Phượng Thanh Nhi đỏ mặt nhưng trước ranh giới sinh tử nàng lập tức bỏ qua tiểu tiết này, nàng sao có thể chết thay cho Phượng Thải Thải, nàng tuyệt đối sẽ không chịu khổ thay cho người khác “Thanh Nhi có thể làm ấm giường cho tiền bối chỉ xin tiền bối tha mạng”.

Vô Song nghe xong liền phải nhìn thật kĩ Phượng Thanh Nhi lần nữa tuy nhiên hắn cũng không có nổi hứng thú mà đụng vào thân xác nàng, loại nữ nhân như Phượng Thanh Nhi không hợp pháp nhãn của Vô Song, để có thể làm nữ nhân của hắn không phải chỉ khuôn mặt là có thể, ít nhất Phượng Thanh Nhi không xứng.

“Ta quả thực cần một nha đầu đi theo hầu hạ nhưng ta sao biết được ngươi có trung thành hay không?, nếu muốn bản tọa hoàn toàn tin tưởng ngươi thì ngươi phải để bản tọa đặt yêu cấm, thế nào?”.

Nghe đến yêu cấm bản thân Phượng Thanh Nhi lập tức ngạc nhiên vô cùng, Yêu Cấm là thủ đoạn ma thú cấp cao đùng để khắc chế ma thú cấp thấp bắt bọn họ nghe lệnh đồng thời muốn sử dụng Yêu Cấm phải đáp ứng hai điều kiện, một là đối phương không được phản kháng hai là đẳng cấp huyết mạch của chủ nhân quá lớn so với nô lệ.

Cái thứ nhất Phượng Thanh Nhi có thể hoàn toàn đồng ý với Vô Song, nàng không muốn chết nhưng về phần huyết mạch thì nàng căn bản không tin, thiên hạ này những người có huyết mạch cao quý hơn nàng không ít nhưng cao quý đến mức đủ để tạo ra khoảng cách chênh lệch với nàng để sử dụng Yêu Cấm thì căn bản không có.

Tất nhiên khó hiểu thì khó hiểu Phượng Thanh Nhi vẫn cắn răng “Thanh Nhi xin nghe lệnh của chủ nhân, mời chủ nhân đặt Yêu Cấm”.

Vô Song bật cười “Thông minh”.

Vừa nói ánh mắt của Vô Song vừa nhìn về phía bầu trời xa xa “Thú vực đúng không, Thiên Yêu Hoàng Tộc đúng không, lần này bản công tử sẽ cho các ngươi biết thế nào là sống không bằng chết”.

…........

Rất nhanh vượt qua toàn bộ suy đoán của Phượng Thanh Nhi, Vô Song vậy mà thành công đặt Yêu Cấm cho nàng, điều này lại làm Phượng Thanh Nhi càng thêm kinh sợ Vô Song.

Có thể sử dụng Yêu Cấm chắc chắn phải là yêu thú có điều liệu Vô Song là yêu thú nào mà có tư cách nô dịch Thiên Yêu Hoàng Tộc?, đương nhiên nếu Phượng Thanh Nhi biết Vô Song là Phượng Hoàng Thần Thú thì không biết có suy nghĩ gì.

Ngay chiều hôm đó một chiếc xe ngựa rất nhanh rời khỏi Phong Lôi Các, chiếc xe ngựa tiến thẳng về phía Thú Vực, tiến thẳng về phía Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Thiên Yêu Hoàng Tộc là một tộc lớn nhất trong thiên hạ, với tất cả các đại tộc như bọn họ có một việc không thể không thực hiện đó chính là tộc hội, tộc hội cứ ba năm được tổ chức một lần chính là đại hội quan trọng nhất đối với Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Tộc hội là nơi kiểm tra huyết mạch của toàn bộ những đứa trẻ mới sinh đồng thời kiểm tra huyết mạch tinh thuần của các cường giả trong thiên hạ, bản thân Vô Song làm sao có thể quên tộc hội được, chính từ nơi này là nơi mẹ con hắn bị đuổi ra khỏi Thú Vực, từ tộc hội mà mẹ con hắn mất đi tất cả.

Lần này Vô Song trở về nơi đây chính là lấy lại tất cả những gì đã mất, ngày hắn sinh ra Thiên Yêu Hoàng Tộc đã tặng hắn một món quà đủ nặng bây giờ hắn trở về chính là để đáp lễ.

…..........

Chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa của Phong Lôi Các từ từ tiến vào địa phận Thú Vực, trên đường đi quả thực bọn họ không gặp bất cứ một vật cản nào dù sao cái danh hiệu của Phong Lôi Các cũng không phải chuyện đùa, thế lực nhỏ sao dám đắc tội Phong Lôi Các còn thế lực lớn căn bản không thèm để Phong Lôi Các vào mắt, dần dần trước mặt Vô Song một dãy núi mờ mịt hiện ra trong tầm mắt – Thú Vực – Thiên Hạ Ma Thú.

Diện tích Thú Vực tuy không bằng Trung Châu nhưng cũng không thể xem thường nó. Từng dãy núi trùng trùng điệp điệp không biết đâu là đầu đâu là cuối, làm người ta cảm nhận được một sự cuồng dã đặc biệt trong không khí ở nơi đây.

Tuy Thú Vực có tên là Thập vạn Đại Sơn nhưng số lượng trong thực tế chắc chắn còn nhiều hơn nữa. Qua bao nhiêu năm tháng, không biết có bao nhiêu dãy núi mới hình thành, tạo nên một sơn mạch vô tận. Trong đó còn chứa không ít bảo tàng đang chờ đợi những người có duyên với chúng.

Lúc này đang trong thời kì tộc hội của Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản không khí của thú vực cực kỳ nhộn nhịp, vô số tộc đàn lớn của Thú Vực cũng bắt đầu cử người đến bái phong Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Thái Hư Cổ Long Tộc không xuất thế vì vậy thú vực hoàn toàn là thiên hạ của Thiên Yêu Hoàng Tộc cùng Cửu U Địa Minh Mãng, nếu Cửu U Địa Minh Mãng là thế lực có nhiều tộc đàn phụ thuộc nhất đồng thời cũng là thế lực có địa vực cai quản rộng lớn nhất thì Thiên Yêu Hoàng Tộc là thế lực mạnh nhất, thế lực giàu có nhất.

Chiếc xe ngựa hiện nay của Vô Song đi cũng không phải là người của Phong Lôi Các đánh xe, vị đấu tông cường giả đánh xe khi đến thú vực đã được Phượng Thanh Nhi ra lệnh rời đi, lúc này bản thân Phượng Thanh Nhi đang chăm chú điều khiển xe ngựa, vừa đi khí tức huyết mạch của Thiên Yêu Hoàng Tộc mạnh mẽ tỏa ra uy hiếp bốn phương tám hướng, nếu không phải kẻ nào mù mắt tuyệt không đến trêu nàng có điều không ngờ xe ngựa của Vô Song thực sự bị cản lại, điều này làm Phượng Thanh Nhi nhíu mày.

Nàng lập tức trầm giọng “Kẻ nào còn chưa chịu ra đây, giám chặn xe của Thiên Yêu Hoàng Tộc, muốn chết?”.

Đáng tiếc sau câu nói của nàng đối phương vẫn chưa chịu hiện thân, trước mặt của Phượng Thanh Nhi thủy chung chỉ có một con khôi lổi ngũ tinh đấu tông mà thôi.

Phượng Thanh Nhi đương nhiên không phải là đối thủ của con khôi lổi này có điều nàng cũng không hề sợ hãi, Phượng Thanh Nhi biết chủ nhân của nàng là nhân vật kinh khủng thế nào, mấy ngày qua chưa một lần thấy chủ nhân ra tay thậm chí khuôn mặt chủ nhân luôn bị che trong một chiếc mặt nạ vô diện đến cả cảm xúc khuôn mặt còn chưa bao giờ lộ ra nhưng Phượng Thanh Nhi luôn tin tưởng sức mạnh của chủ nhân, đấu tông cường giả còn không ăn thua huống gì đấu tông khôi lổi.

Ngay khi Phượng Thanh Nhi muốn tiếp tục lên tiếng thì âm thanh của Vô Song vang lên.

“Thanh Lân, mọi việc sắp xếp thế nào rồi?”.

Con khôi lổi kia sao Vô Song có thể quên, đây chính là một trong bốn con khôi lổi đầu tiên mà Vô Song được sở hữu, chủ nhân của con khôi lổi này chính là Thanh Lân.

Trong không gian lập tức một giọng nói mang theo vài phần vui mừng vang lên “Công tử, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần công tử ra lệnh ….”.

Thanh Lân chưa nói xong thì Vô Song nhếch miệng “Không cần, ta tin tưởng ngươi, 3 ngày sau hành động”.

Ở một thân cây gần đó một thiếu nữ toàn thân che phủ trong một bộ hắc y, khuôn mặt cũng che kín lại chỉ để lộ ra đôi mắt, khi nghe thấy hai chữ 'tin tưởng' của Vô Song nàng lập tức nỏ một nụ cười hạnh phúc “Công tử, Thanh Lân biết rồi, Thanh Lân tuyệt đối không làm công tử thất vọng”.

Nói xong Thanh Lân lập tức biến mất, suốt một năm qua lần đầu tiên nàng được nghe thấy giọng nói của công tử, công tử vẫn chưa quên nàng.

Nơi Thanh Lân biến mất không ngờ lại không có một tia ba động không gian nào, Thanh Lân chính là phá không mà đi, Thanh Lân không ngờ đã là nhất tinh đấu thánh cường giả, Bích Xà Tam Hoa Đồng cộng thêm địa hình Thú Vực căn bản là thiên đường cho Thanh Lân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.