Chương trước
Chương sau
Trong mắt rất nhiều người cho dù là những kẻ xuất thân ở Yêu Cung cho đến những nhân vật đến từ vô số thế lực bên ngoài kia, tất cả bọn họ đều có một nhận định giống nhau, nhận định về thực lực của Yêu Cung.

Yêu Cung khởi đầu ở Ma Thú Sơn Mạch và phát triển tại Bắc Vực của Đấu Khí Đại Lục sau đó rất nhanh trở thành thế lực đứng đầu đấu khí đại lục chỉ sau ba năm, trong mắt thế nhân thì Bắc vực là nơi tập trung toàn bộ tinh nhuệ của Yêu Cung có điều từ trước đến nay bản thân Vô Song vẫn chưa bao giờ tập trung toàn bộ sức lực vào Bắc vực cả.

Yêu cung cường đại nhất tất nhiên không ở trong Bắc Vực mà là ở tại Thú Vực, đã gọi là thế lực tập trung toàn bộ yêu thú trong thiên hạ thì làm gì có chuyện đặt tại Bắc Vực, cái ngày mà Vô Song quyết định mang Yêu Cung ra quyết đấu cùng Thiên Xà Phủ cũng là ngày bản thân hắn tổ chức thêm một Yêu Cung thứ hai, một Yêu Cung nữa tồn tại trong Ma Thú Sơn Mạch.

Yêu Cung ở Ma Thú Sơn Mạch được những người thân thuộc nhât với Vô Song gọi là Sát Môn, con dao sắc nhất trong tay Vô Song lúc này.

….......

Chiếc xe ngựa lại chậm rãi tiến về phía trước lần này quả thực không còn một ai ngăn cản Phượng Thanh Nhi cùng Vô Song nữa có điều khuôn mặt của Phượng Thanh Nhi thì càng ngày càng nghi hoặc, thân phận của Vô Song rốt cuộc là một dấu hỏi lớn trong đầu nàng lúc này, một dấu hỏi mà bản thân Phượng Thanh Nhi không có cách nào trả lời.

Đầu tiên Phượng Thanh Nhi chắc chán chủ nhân hiện tại của mình cũng là yêu thú, nếu không phải là yêu thú thì lấy cái gì để sử dụng Yêu Cấm đồng thời huyết mạch cảu Vô Song kinh khủng vô cùng, thứ huyết mạch có thể làm Thiên Yêu Hoàng Tộc cúi đầu chịu làm nô.

Yếu Cấm sẽ không mạnh lên khi ngươi mạnh lên, sự mạnh mẽ của Yêu Cấm bắt nguồn từ huyết mạch, bắt nguồn từ sự cường đại của mỗi gia tộc yêu thú bởi chỉ có những gia tộc đứng đầu yêu thú trong thiên hạ thì mới có đủ huyết mạch cường đại để dùng Yêu Cấm, chỉ có những gia tộc yêu thú có huyết mạch cao quý nhất mới nắm giữ khả năng này mà thôi.

Phượng Thanh Nhi lại càng không rõ rốt cuộc Vô Song hắn muốn làm gì, bản thân nàng biết người này cực kỳ nguy hiểm, dám tiến vào Phong Lôi Các sau đó nô hóa nàng thì tuyệt không phải người tốt lành gì nhưng mục tiêu đi tới lần này khác với Phong Lôi Các mà là Thiên Yêu Hoàng Tộc cường đại hơn gấp 10 lần gấp 100 lần, một nơi như thế bản thân Phượng Thanh Nhi căn bản không tin Vô Song có thể tung hoành như chốn không người.

Điều nàng sợ hãi nhất là việc Vô Song cùng Thanh Lân nói chuyện với nhau, Phượng Thanh Nhi cũng không phải là đồ ngu, nếu nàng ngu dốt sao có thể trở thành đệ tử đắc ý nhất của Phong Lôi Các trở thành thiên tài hàng đầu tại Trung Châu, qua cuộc nói chuyện của Vô Song cùng Thanh Lân khiến Phượng Thanh Nhi đoán được giữa hai người đang có một kế hoạch cực kỳ mờ ám thậm chí khong phải hai người mà cả một nhóm người, thời gian hành động đương nhiên là ba ngày sau.

Phượng Thanh Nhi biết ba ngày sau là ngày gì, hôm đó chính là lễ tế tổ của Thiên Yêu Hoàng Tộc, là dịp toàn bộ Thiên Yêu Hoàng Tộc tập trung lại bái tế tổ tiên, ngày hôm đó cũng là ngày kiểm tra huyết mạch tinh thuần cảu một thế hệ mới trong Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Phượng Thanh Nhi đôi mắt đẹp run lên rồi lại khẽ liếc nhìn Vô Song, thấy Vô Song đang khoanh tay trước ngực hơi thở đều đều Phượng Thanh Nhi mới khẽ thở dài một hơi, nàng không ngốc đến mức nghĩ đến việc chạy trốn, nàng dính Yêu Cấm thì sao có thể bỏ chạy, bản thân Phượng Thanh Nhi không muốn chết nhưng sâu trong thâm tâm nàng cũng không muốn Vô Song làm bất cứ việc gì hại đến Thiên Yêu Hoàng Tộc, trong suy nghĩ của Phượng Thanh Nhi thực sự không bao giờ mong muốn tộc đàn của mình gặp phải việc gì cả.

Đang nghĩ miên man đột nhiên không có dấu hiệu báo trước nào Vô Song lên tiếng “Thế nào?, lo lắng cho Thiên Yêu Hoàng Tộc của ngươi?”.

Giọng nói của Vô Song vang lên làm Phượng Thanh Nhi giật nảy mình, nàng như một con mèo nhỏ sợ hãi sau khi bị bắt gặp đang ăn vụng vậy, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể Phượng Thanh Nhi cắn răng “Đâu có, chủ nhân yên tâm Thanh Nhi lúc này chỉ có mỗi chủ nhân sao dám nghĩ đến việc gì khác”.

Vô Song liền bật cười nhìn Phượng Thanh Nhi sau đó ánh mắt đầy vẻ không tin nhìn nàng “Thật không?”.

Phượng Thanh Nhi lần này không hề suy nghĩ gì mà gật đầu “Thật, chủ nhân yên tâm Thanh Nhi tuyệt đối không phản bội người, trong mắt Thanh Nhi cho dù chủ nhân muốn làm gì cũng là hợp đạo lý”.

Nghe đến đây Vô Song mới lặng lẽ gật đầu sau đó ánh mắt ngước lên thành xe ngựa “ Ngươi biết gì không, nếu tính ra thì ta cũng có thể coi là người Thiên Yêu Hoàng Tộc đồng thời còn là đường ca của ngươi, ít nhất nể tình chút huyết mạch nhỏ nhoi giữa hai chúng ta chỉ cần ngươi không làm gì sai ta có thể tha cho ngươi một mạng”.

Nghe đến đây thân hình Phượng Thanh Nhi lập tức khựng lại, nàng không thể tin vào những gì mình nghe thấy, đôi mắt xinh đẹp mở ra “Đường ca?”.

Phượng Thanh Nhi tất nhiên không thể nào tin được thậm chí nàng còn đang tưởng Vô Song trêu đùa mình, trong toàn bộ Thiên Yêu Hoàng Tộc vốn làm gì có người nào như Vô Song, Thiên Yêu Hoàng Tộc không thiếu đấu thánh, số lượng đấu thánh cường giả tuyệt đối nhiều hơn hai bàn tay cộng lại có điều đấu thánh như Vô Song căn bản không có, đừng nói là Thiên Yêu Hoàng Tộc mà cả thiên hạ này căn bản không có.

Nếu đúng như lời Vô Song nói hắn là đường cả của nàng thì tuổi tác của Vô Song tuyệt đối không lớn thậm chí có thể coi là người cùng một thế hệ với Phượng Thanh Nhi, Phượng Thanh Nhi năm nay mới 19 tuổi thì đường ca của nàng có thể lớn đến thế nào?.

Ngay lúc Phượng Thanh Nhi đang bàng hoàng thì Vô Song ngồi thẳng lưng dậy sau đó hắn thực sự tháo chiếc mặt nạ vô diện của mình ra, Vô Song không ngờ lại để lộ ra khuôn mặt chân thật của mình trước mặt Phượng Thanh Nhi, khuôn mặt điển trai khẽ cong lên một nụ cười đầy thần bí “Tập trung chút nào cô bé, trước mặt là trạm kiểm soát của Thiên Yêu Hoàng Tộc rồi”.

Khi nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp mặt nạ kia trái tim của Phượng Thanh Nhi lập tức loạn nhịp, khi chiếc mặt nạ vô diện đó được tháo ra không khác gì một cánh cửa mở tung ra vả, Vô Song lúc trước toàn thân không có một chút khí thế nào căn bản không khác gì người bình thường, cho dù Phượng Thanh Nhi mấy ngày nay ở rất gần Vô Song nhưng căn bản không tài nào nhận ra bất cứ điểm đặc biệt nào của 'chủ nhân' mình cả.

Vô Song lúc này thì lại khác, Vô Song trước và sau căn bản như hai người khác nhau, mái tóc màu vàng đầy quý tộc, đôi mắt thâm sâu tựa như biển, nụ cười đầy yêu dị thủy chung luôn hiện trên khuôn mặt anh tuấn, nét mặt của hắn cho người ta cảm giác thoải mái, cảm giác tự tin vô cùng.

Khác với Cửu Phượng, bản thân Cửu Phượng cũng luôn luôn tự tin về thực lực của mình, hắn luôn coi thường tất cả mọi nhân vật trong thiên hạ còn Vô Song thì lại khác, sự tự tin của Vô Song giống như một cánh chim trời tung cánh, một con hùng ưng căn bản không bị giới hạn bởi bất cứ một quy tắc nào.

Điều làm Phượng Thanh Nhi bất ngờ nhất là Vô Song thực sự còn quá trẻ, nàng thậm chí còn hoài nghi khi đi cùng hắn chỉ sợ không biết ai là chị ai là em, một kẻ trẻ tuổi như thế mà là đấu thánh cường giả?, ánh mắt Phượng Thanh Nhi như chết lặng để mặc kệ chiếc xe ngựa tiến về phía trước.

…........

Thiên Yêu Hoàng Tộc là một đại tộc trong giới yêu thú vì vậy bọn họ đương nhiên quản lý địa bàn của mình rất chặt đặc biệt trong những ngày này, những ngày Tộc Hội diễn ra lại càng phải năng cản tất cả mọi kẻ có ác ý với Thiên Yêu Hoàng Tộc hoặc những kẻ thân phận không rõ ràng, chỉ cần hoài nghi ai thì Thiên Yêu Hoàng Tộc tuyệt đối không cho phép đối phương tiến về lãnh địa của mình.

Chiếc xe ngựa của Vô Song đương nhiên cũng không thoát được bị kiểm tra thân phận chỉ là binh lính xung quanh của Thiên Yêu Hoàng Tộc còn chưa kịp đụng vào thành xe thì từ bên cửa sở Phượng Thanh Nhi khẽ vén tấm màn lên, ánh mắt của nàng xuất hiện một tia lạnh lùng “Cút, xe của bản tiểu thư mà cũng dám kiểm tra, muốn chết?”.

Nói xong Phượng Thanh Nhi lại rụt đầu của mình lại như không có việc gì xảy ra, mọi việc nàng thực hiện không khác gì nước chảy mây trôi tuyệt đối không có một tia bất thường nào, khả năng đóng kịch của Phượng Thanh Nhi tuyệt đối đủ tiêu chuẩn làm diễn viên truyền hình.

Chỉ một âm thanh của Phượng Thanh Nhi làm bốn tên binh sĩ lập tức giật mình hoảng sợ sau đó cả bốn người lập tức cúi đầu “Không biết là Phượng tiểu thư đến xin thứ lỗi cho bọn thuộc hạ”.

Những người này sao dám đắc tội Phượng Thanh Nhi, trong Thiên Yêu Hoàng Tộc cũng chia làm chính chi cùng bàng chi, ba tộc lớn đương nhiên là chính chi còn tất cả các tộc khác đều là bàng chi, bàng chi đừng trước mặt chính chi thì không khác gì nô lệ với chủ cả căn bản không có bất cứ quyền hạn gì chưa kể chính bản thân Phượng Thanh Nhi ở trong họ Phượng của nàng cũng là một nhân vật nổi tiếng nóng tính hỉ nộ vô thường không khác gì tỷ tỷ của nàng Phượng Thải Thải, nếu để nàng tức giận chỉ sợ số phận của những người lính ở đây tuyệt đối không dễ dàng gì.

Chiếc xe ngựa lại tiếp tục chậm rãi lên đường, mục tiêu cuối cùng của chuyến đi chính là Tộc Địa của Thiên Yêu Hoàng Tộc một trong những cấm địa lớn nhất của Thú Vực.

Trong chiếc xe ngựa ánh mắt Phượng Thanh Nhi khẽ chớp ngọt ngào nhìn Vô Song “Đường ca không biết ta đóng kịch như thế đã được chưa”.

Vô Song nhếch miệng nhìn nàng “Sao không gọi là chủ nhân nữa?”.

Phượng Thanh Nhi lại càng đỏ mặt, ánh mắt nàng phóng một tia mị nhãn nhìn Vô Song giọng nói đầy nũng nịu “Ta muốn gọi là đường ca được không, gọi là chủ nhân thực sự không quen mà”>

Đột nhiên đang nói Phượng Thanh Nhi lập tức cứng họng lại, nàng vốn cảm thấy Vô Song từ khi tháo mặt nạ ra liền không đáng sợ nữa, nàng thậm chí nguyện tin tưởng hắn là đường ca của nàng, Phượng Thanh Nhi tuyệt đối không tiếc dùng thân thể câu dẫn Vô Song, nàng thực sự mong Vô Song sẽ làm chỗ dựa cho nàng trong Thiên Yêu Hoàng Tộc.

Nữ nhân mà nàng ghét nhất Phượng Thải Thải cũng chỉ hơn nàng vì có một nam nhân tốt mà thôi, Phượng Thanh Nhi nàng tại sao không có quyền có một nam nhân tốt hơn nữa kẻ này còn tự nhận là đường ca của nàng, Thiên Yêu Hoàng Tộc căn bản không cấm quan hệ cân thân, từ trước đến nay để bảo vệ Thiên Yêu Hoàng huyết mạch tất cả quan hệ của Thiên Yêu Hoàng Tộc đều là cận huyết. Phượng Thanh Nhi thủy chung vẫn giữ cái suy nghĩ của mình cho đến trước khi nhìn thấy ánh mắt của Vô Song, ánh mắt như tử thần chỉ khẽ đảo qua nàng lập tức làm cho Phượng Thanh Nhi có cảm giác đầu mình như rơi xuống đất, nàng có cảm giác trong một giây ngắn ngủi kia nàng đã được đi dạo quỷ môn quan một vòng.

Khuôn mặt Phượng Thanh Nhi một lần nữa chuyển thành trắng bệch, nàng thu lại toàn bộ tư thái của mình cung kính cúi đầu “Chủ nhân”.

Nàng đột nhiên phát hiện ra toàn bộ mị thuật của nàng trước mặt Vô Song căn bản không có tác dụng gì, người này từ đầu đến cuối chưa bao giờ để nàng vào mắt.

Vô Song nhắm mắt lại cũng không để ý đến Phượng Thanh Nhi nữa, ánh mắt lại khẽ nhìn lên nóc xe ngựa, hắn đang đếm, hắn đang chờ đợi, còn ba ngày nữa hắn sẽ trả toàn bộ vốn lẫn lãi cho Thiên Yêu Hoàng Tộc một lần.

…............

Xuất phát sau Vô Song cùng Phương Thanh Nhi một ngày có một chiếc xe ngựa cũng đang chậm rãi tiến về Thú Vực, bên trong xe vang lên tiếng lầu bầu đầy nũng nịu cũng đầy khó chịu.

“Thải Lân tỷ tỷ sao lại phải đến thú vực chứ, ở đó có cái gì chơi vui đâu, muội không về đó đâu có thể cho muội xuống xe được không?”.

Thải Lân mỉm cười sau đó quen việc dễ làm lấy một viên đan dược to tròn màu đỏ nồng đậm hương thơm quơ quơ trước mặt cô gái vừa lên tiếng “Tử Nghiên ngoan, đừng khó chịu nữa ăn một viên kẹo hạ hỏa đi nào”.

Hai mỹ nhân trong xe chính là Tử Nghiên cùng Thải Lân có điều Tử Nghiên lúc này vẫn đang ở trong trạng thái loli cực kỳ dễ thương, mái tóc đen nhánh kéo dài quá lưng, thân thể chỉ cao đến thắt lưng Thải Lân làn da trắng mịn màng nhưng những sợi tở thượng hạng, khuôn mặt mang theo 3 phần xinh đẹp 7 phần non nớt, nhìn một cô bé như Tử Nghiên có mấy ai không muốn ôm nàng vào lòng?.

Tử Nghiên cố gắng đưa cái miệng nhỏ nhắn về phía Thải Lân sau đó ngậm lấy viên thất phẩm đan dược vào miệng, lúc này cô nàng mới vui vẻ trở lại, nàng thực sự rất háu ăn, trong mắt Tử Nghiên nàng thích ăn nhất là đan dược do Vô Song luyện chế, đan dược của Vô Song chính là thứ kẹo ngon nhất trong thiên hạ.

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ nhắm lại “Đừng tưởng muội không biết ca ca đáng ghét cũng đang ở Thú Vực đứng không, lần này Thải Lân tỷ đưa muội đến thú vực chắc chắn là trợ giúp ca ca rồi ai bảo bản thân muội lợi hại, ở Thú Vực kẻ nào dám gây khó dễ cho ca ca muội sẽ đánh cho hắn to đầu”.

Vừa nói cô nàng lại quơ quơ nắm đấm nhỏ bé của mình lên, khuôn mặt dễ thương ngước lên cùng ánh mắt đầy tự tin, biểu cảm của nàng làm Thải Lân cười rộ lên, đáng tiếc Tử Nghiên đoán sai rồi, nàng sao có thể hiểu Vô Song bằng Thải Lân, bản thân Thải Lân tuy khóe môi vẫn luôn luôn tươi cười nhưng nàng lại lo cho Vô Song vô cùng, nam nhân nàng nhìn như cao thâm mạt trắc nhìn như luôn tính trước mọi việc trong lòng bàn tay bất quá khi hắn liều mạng thì tuyệt đối không có kẻ nào điên cuồng bằng hắn, trong mắt Thải Lân nàng chỉ sợ Vô Song không mượn trợ giúp mà lao thẳng vào bên trong Thiên Yêu Hoàng Tộc mà thôi......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.