Chương trước
Chương sau
Vô Song cùng Tiểu Y Tiên bước vào cổ điện, Thôn Thiên thì ở trên vai của hắn, ánh mắt Thôn Thiên nhìn vào bên trong đầy cảnh giác dù sao nơi đây cũng từng suýt nữa khiến bản thân hắn phải bỏ mạng, cuộc chiến năm đó tính về độ thảm thiết tuyệt đối kinh người.

Trái với dự đoán cảu Vô Song khi bên trong tổ điện này lại không được như hắn tưởng tượng, ngay chính giữa tổ điện có một cây bồ đề khổng lồ, xung quanh cây bồ đề tất cả đều là xương trắng, điều đáng nói nhất là ngay bên trong cây bồ đề là một thân ảnh chẳng rõ còn sống hay đã chết, kẻ này còn kinh khủng hơn cả Thôn Thiên, một nửa thân ảnh của hắn là người nhưng một nửa cơ thể còn lại thì bị một màu đen thần bí bao trùm.

Vô Song vừa nhìn thân ảnh này liền khẽ liếc Thôn Thiên “Đây có phải là Đường Hỏa – Phần Viêm Lão Tổ không?”.

Thôn Thiên thậm chí không cần suy nghĩ cũng gật đầu “Chính là hắn có điều chỉ sợ chủ nhân phải cẩn thận rồi, kẻ này một thân ba hồn, kẻ này sống còn dặc biệt hơn cả ta”.

Vô Song nghe đến đây liền nhíu mày “Một thân ba hồn?, trên người hắn chẳng nhẽ có ba linh hồn cùng phụ lên?”.

Thôn Thiên thản nhiên gật đầu “Bản thân tên chết tiệt này năm đó cũng là tồn tại kinh khủng vô cùng, nếu là người khác quả thật đã xanh cỏ rồi, hồn đầu tiên đương nhiên là hồn của hắn, hồn thứ hai là Hư Vô Thôn Viêm còn hồn thứ ba là của Bồ Đề Cổ Thụ”.

Vô Song nghe vậy lập tức biến sắc “Hư Vô Thôn Viêm?, Bồ Đề Tổ Thụ?, rốt cuộc là sao?”.

Thôn Thiên chậm rãi lên tiếng “Năm đó thuộc hạ cùng bản thể của Hư Vô Thôn Viêm đương nhiên là nhận đánh chết Đường Hỏa chỉ là kẻ này quá mạnh cộng thêm tổ tiên Tiêu Gia hiện thân thì cuộc chiến đó căn bản chúng ta đã thất bại nhưng không ngờ bên trong Tiêu Tộc lại có nội gián, Hồn Thiên Đế không ngờ lại có đủ khả năng nhét một con cờ vào Tiêu Tộc, đương nhiên cũng có thể không phải là Hồn Thiên Đế mà là kẻ khác, năm đó chính Hư Vô Thôn Viêm cũng ngạc nhiên vô cùng”.

“Kẻ này chính là người có công lớn nhất phá hủy trục dọc của trận pháp khiến vị tổ tiên Tiêu Gia kia bị tiêu diệt, tất nhiên lão phu cũng bị liên lụy theo, không ngờ trước khi con quái vật đó biến nhất lại mạnh mẽ tặng lão phu một cây trường thương”.

“Lúc đó bản thân Đường Hỏa cũng chẳng còn bao nhiêu thực lực nhưng hắn ta dù gì cũng là cửu tinh đấu thánh cường giả, hắn muốn đi tuyệt đối không có ai cản được vậy mà vẫn quyết định ở lại cùng sống cùng chết với Tiêu Tộc, đám người Tiêu Tộc vì bảo vệ cho tộc nhân rời khỏi tộc cũng không tiếc sử dụng Phong Thiên Cấm Trận phong ấn toàn bộ mảnh thế giới này vào từ đó cũng hoàn toàn biến nơi này thành Tử Địa”.

“Về phần Hư Vô Thôn Viêm bản thân nó chịu hy sinh rất lớn để tạo ra ám chú trên người Đường Hỏa, nói đúng hơn là Hu Vô Thôn Viêm để lại một đóa Tử Hỏa trên người người Đường Hỏa sau đó lập tức thoát chạy khỏi Phong Thiên Cấm Trận. Với đám Tử Hỏa đó của Hư Vô Thôn Viêm đương nhiêm làm Đường Hỏa khốn khổ vô cùng nhưng không phải là không thể tiêu diệt đoàn Tử Hỏa đó nhưng điều kiện trước hết là xung quanh không có kẻ địch”.

“Hai cửu tinh đấu thánh, bốn bát tinh đấu thánh, bảy thất tinh đấu thánh cùng hơn hai mươi cường giả đấu thánh các cấp khác, vô số đấu tôn phía sau bọn họ không thể nào thoát ra được khỏi Phong Thiên Cấm Trận khiến một cuộc chiến kinh thiên động địa diễn ra, cuối cùng Đướng Hỏa vẫn là người thắng cuối cùng, toàn bộ địch nhân chết hết có điều Tử Hỏa của Hư Vô Thôn Viêm lại làm khổ hắn, trận chiến đó thuộc hạ cùng Đường Hỏa có thể coi là hai người cuối cùng còn sống”.

“Đường Hỏa tiếp theo đi vào giấc ngủ dài, bản thân hắn không đủ sức tự động tỉnh lại đồng thời xung quanh nơi đây cũng không có đấu khí cho Đường Hỏa kịp bình phục thân thể, hắn lập tức cứ như vậy ngã xuống, không chết nhưng không cũng không sống”.

“Việc tiếp theo có lẽ cũng không khó đoán,. Trong Tiêu Tộc có một cây Bồ Đề thần thụ, nghe nói là chính Tiêu Huyền mang về, cây Bồ Đề này lúc trước chưa hề lớn nhưng có lẽ qua vài trăm năm hấp thụ máu huyết của vô số cường giả trong cuộc chiến diệt Tiêu gia năm đó mới khiến nó tiến hóa, sau khi tiến hóa Bồ Để đương nhiên muốn tìm một thế thân, nó muốn thành một cây thụ yêu tu luyện thành người, kết quả thì như chủ nhân thấy đấy, đương nhiên chỉ là do thuộc hạ dùng mắt phán đoán thôi”.

Đúng lúc này Phần Viêm Lão Tổ như cảm nhận được gì đó, ánh mắt ông ta mở trừng trừng ra nhìn Vô Song cùng Tiểu Y Tiên có điều lúc này không ai biết rốt cuộc trên người Phần Viêm Lão Tổ là hồn nào trong tam hồn.

Có thể Vô Song không biết hắn rất may mắn, trong thiên hạ này cho dù là Hồn Thiên Đế hay Cổ Nguyên đều nghĩ chắc chắn Tiêu Giới đã bị diệt, bọn họ chưa từng quan tâm đến sự tồn tại của Tiêu Giới, Phong Thiên Cấm Trận của Tiêu Gia năm đó căn bản đã đóng mọi cổng tiến vào Tiêu Giới nhưng không ai ngờ được vẫn còn một cổng nữa, đây chính là cổng của Phần Viêm Cốc.

Tiêu Huyền năm đó chỉ tin một mình Phần Viêm Lão Tổ, chỉ coi một mình Phần Viêm Lão Tổ là tri kỉ vì vậy Phần Viêm Cốc là nơi duy nhất trong thiên hạ có cửa liên thông tiến vào Tiêu Giới, trong cuộc chiến năm đó Phong Thiên Cấm Trận đóng tất cả các cửa chỉ có cửa duy nhất thông với Phần Viêm Cốc là còn mở ra, bọn họ có thể chết cùng dịch nhân nhưng lại không nguyện nhìn Phần Viêm Lão Tổ chết, không nguyện nhìn Phần Viêm Lão Tổ chết vì mình mà thôi.

Thỉnh thoảng khi Phần Viêm Lão Tổ tỉnh lại chính ông ta là người trò chuyện cùng ra lệnh cho Phần Viêm Thánh Nhân, đương nhiên thủ đoạn truyền âm như thế nào thì không ai biết, chính vì Phần Viêm Lão Tổ truyền âm cho Phần Viêm Thánh Nhân mới làm Vô Song dò ra được nơi này, đương nhiên lúc nào Phần Viêm Thánh Nhân minh mẫn lại là một việc không ai có thể đoán được.

.............

Ánh mắt Phần Viêm Thánh Nhân trừng lớn, sau đó như một con thú bị dồn đến chân tường, Phần Viêm Thánh Nhân đang ở trong Bồ Để Cổ Thụ không ngờ lao vút ra, bàn tay ông ta lập tức tung chưởng đánh xuống Vô Song, trong ánh mắt ngoại trừ hung tợn chỉ có hung tợn mà thôi.

Dưới một đòn của Phần Viêm Thánh Nhân đương nhiên Vô Song không ngại ngần gì, một chưởng mạnh mẽ ngăn cản ông ta lại, Phần Viêm Thánh Nhân hiện nay cũng không phải là Phần Viêm Thánh Nhân năm đó, thực lực đấu khí của ông ta hoàn toàn không còn lại gì, thứ Phần Viêm Thánh Nhân có chỉ là một khối thân thể mà thôi, khối thân thể có thể so sánh với Cửu Tinh Đấu Thánh sơ kỳ.

Phần Viêm Thánh Nhân bị đánh bay đi nhưng như không biết đau đớn lại tiếp tục gầm lên, thân hình ông ta tiếp tục như một kẻ mất trí lao thẳng về phía Vô Song.

Vô Song lần này khẽ liếc Thôn Thiên sau lưng mình rồi lên tiếng “Đây là Hồn nào trong Tam Hồn?”.

Thôn Thiên hiện nay đã đứng trên bả vai của Tiểu Y Tiên, hắn không cần suy nghĩ cũng lập tức trả lời “Bồ Đề Hồn, đây chắc chắn là hồn mạnh nhất của hắn ta, chủ nhân cẩn thận”.

Vô Song không hiểu Bồ Đề Hồn là gì có điều hắn không ngần ngại dùng thêm một nắm đấm nện thẳng vào mặt Phần Viêm Lão Tổ, một quyền này làm ông ta vẹo luôn sống mũi có điều bản thân Phần Viêm Lão Tổ lại rất nhanh đứng lên, khuôn mặt của hắn không ngờ lại trở về như bình thường, như chưa hề có việc gì xảy ra.

Điều này lập tức làm Vô Song giật mình có điều đôi cánh Phượng Hoàng của Vô Song rung lên, thân hình hắn lập tức hiện ra trước mặt Phần Viêm Lão Tổ, một quyền nện thẳng vào ngực ông ta sau đó cũng không ngần ngại gì cây trường thương bản thân Vô Song vừa cầm được khẽ xoay tròn rồi cắm thủng ngực của Phần Viêm Lão Tổ, dính một đòn này trên ngực Phần Viêm Lão Tổ liền hiện ra một vết thủng nhưng trên đó dĩ nhiên không có máu bắn lên mà là một chất nhờn màu xanh phun ra.

Chất nhờn này dĩ nhiên không phải là máu đồng thời nó rất nhanh đông đặc lại, Phần Viêm Thánh Nhân bằng một sức mạnh thần kí không ngờ lại một lần nữa trở lại như bình thường, một quyền của ông ta hất bay Vô Song đi.

Lần này cuối cùng Vô Song cũng nhận ra có gì đặc biệt trên người Phần Viêm Lão Tổ, hắn liền nghi hoặc nhìn Thôn Thiên “Đừng nói lão ta bất tử?”.

Thôn Thiên nghe vậy không ngờ lại gật đầu với câu nói của Vô Song “Chính xác, lão già này hiện nay quả thực là bất tử, có Bồ Đề Cổ Thụ còn chưa bị chết đương nhiên không thể đụng được vào lão già này chỉ là lão già này cả đời bị gắn liền với Bồ Để Cổ Thụ chỉ sợ muốn thoát ra cũng không làm nổi, chủ nhân không biết chúng ta có thể rời khỏi nơi này chưa, thuộc hạ quả thực không muốn ở đây thêm chút nào nữa”.

Mặc kệ Thôn Thiên lên tiếng cũng mặt kệ Thôn Thiên suy nghĩ gì, trong đầu Vô Song hiện nay đang có một ý tưởng điên rồ, ý tưởng này vừa hiện lên căn bản Vô Song không cách nào đẩy nó ra khỏi đầu được, Hư Vô Thôn Viêm, Phần Viêm Lão Tổ, Bồ Đề Tổ Thụ, bất cứ một cái nào trong đây thì cũng thôi đi nhưng nếu có cả ba cái thì lại là một vấn đề khác, nếu Vô Song nghe thấy ba cái tên này mà còn bỏ đi thì hắn không phải là Vô Song.

.............

Trong lúc Vô Song cùng Phần Viêm Lão Tổ đang tranh đấu thì ở một nơi khác xa xôi hơn nhiều....

Tiêu Viêm khó khăn mở mắt, thân hình của hắn đau như búa bổ, toàn bộ xương cốt như rã rời ra, đến chính bản thân Tiêu Viêm còn không tài nào nhúc nhích nổi.

Cố gắng dùng ánh mắt quan sát khung cảnh xung quanh, Tiêu Viêm vẫn nhớ khi hắn tiến vào Trung Châu qua đường hầm không gian thì gặp không gian phong bạo còn lại thì hắn hoàn toàn không nhớ thêm nổi việc gì nữa.

Trong ánh mắt của Tiêu Viêm không ngờ lại thấy một người phụ nữ ma mị tuyệt trần, nàng cứ như từ trong tranh vẽ bước ra vậy, bộ váy mỏng màu đỏ với những sợi vàng hình Phượng Hoàng tô điểm xung quanh, mái tóc búi cao quá đầu để lộ cái gáy trắng ngần, chỉ cần nhìn phía sau người nhân này cũng làm Tiêu Viêm rung động, đương nhiên không phải là Tiêu Viêm thích nàng hắn chỉ là đang rung động chiếc sự ma mị của nàng mà thôi.

Nữ nhân này như cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Viêm liền khẽ quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn, khuôn mặt của nàng xinh đẹp tuyệt trần không ngờ lại có thể cùng Huân Nhi liều mạng, Huân Nhi có khuôn mặt đẹp hơn nhưng nữ nhân này lại mang theo vài phần từng trải, vài phần yêu mị, chỉ tính riêng về sự quyến rũ thì Huân Nhi thua xa, tất nhiên sẽ không ai mang một thiếu nữa chưa trải sự đời đi so sánh một trung niên mỹ phụ cả.

Nữ nhân này thấy Tiêu Viêm tỉnh lại khóe miệng chậm dãi cong lên “Hì hì, tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn đấy, dính không gian phong bạo còn chưa có chết, ta hoài nghi ngươi dùng hết may mắn cả đời cho lần này rồi”.

Tiêu Viêm nghe vậy liền cười trừ, hắn đương nhiên biết không gian phong bạo là gì, bình thường cường giả đấu tông gặp phải còn thập tử nhất sinh hơn nữa Tiêu Viêm cũng có chút nghi hoặc, hắn không hiểu tại sao mình lại đen đủi đến mức dính không gian phong bạo, thứ này cả nghìn lượt truyền tống may ra mới có một người dính, đương nhiên Tiêu Viêm cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao việc này không phải là không thể xảy ra.

Tiêu Viêm khó khăn ngồi dậy, nhưng không ngờ Tiêu Viêm bi ai phát hiện mình lại không thể ngồi dậy được, khung xương hắn đau đớn vô cùng, lập tức cười khổ nhìn nữ nhân trước mặt “là tiền bối cứu ta?”.

Nữ nhân kia nghe vậy liền che miệng mỉm cười “Nói thế nào nhỉ, là ta có việc đi qua Trung Châu rồi nhặt ngươi về có điều nếu ngươi coi ta tới cứu ngươi thì không đúng, ta tới đây là để giết ngươi”.

Tiêu Viêm nghe vậy liền rùng mình đồng thời trong cơ thể Tiêu Viêm giọng nói đầy sợ hãi của cả Dược Lão cùng Thiên Hỏa Tôn Giả vang lên “Tiêu Viêm ngươi cẩn thận, nữ nhân này chính là đấu thánh cường giả trong truyền thuyết”.

Tiêu Viêm có thể mãi mãi không biết người gây ra không gian phong bạo chính là Phượng Huyền.

Tiêu Viêm có thể mãi mãi không biết chính từ giây phút này một vòng quay vận mệnh của chính hắn bắt đầu di chuyển theo lộ tuyết mới.

Từ giây phút này kế hoạc tạo Đế của Vô Song chính thức bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.