Chương trước
Chương sau
Bản thân Tiêu Viêm bị không gian phong bạo làm cho trọng thương nhưng Dược Trần cùng cả Thiên Hỏa Tôn Giả thì không, hai người này thì Dược Trần có thực lực rơi vào khoảng tứ tinh đấu tông còn Thiên Hỏa Tôn Giả khoảng bát tinh đấu tông, đương nhiên hai người này hiện tại kém hơn thời đỉnh cao của mình rất nhiều, rất nhiều.

Bản thân Tiêu Viêm cho dù có bị thương nhưng với hai linh hồn khác ở trong người hắn thì tuyệt đối có thể đảm bảo an toàn cho Tiêu Viêm, bảo vệ hắn cho đến khi hắn có thể di chuyển và đi lại như bình thường không phải là việc khó chỉ là Dược Trần cùng Thiên Hỏa Tôn Giả sao có thể ngờ được lại gặp một đấu thánh cường giả như Phượng Huyền đến mang Vô Song đi.

Phượng Huyền chỉ là bán thánh nhưng với cả Dược Trần cùng Thiên Hỏa Tôn Giả thì bán thánh cùng nhất tinh đấu thánh cũng chẳng khác gì nhau dù sao bọn họ cũng không tài nào đánh được đành chỉ biết yên lặng ẩn trong người Tiêu Viêm không dám chui ra.

Hiện nay khi Phượng Huyền nói muốn ghiết Tiêu Viêm khiến cả hai lão nhân tái mặt, không ai rõ tại sao nàng lại nổi sát khí với Tiêu Viêm nhưng nếu nàng thật sự ra tay cho dù cả hai lão nhân có cùng nhau ra tay cũng không cứu được mạng Tiêu Viêm về.

Tiêu Viêm không hổ là người xuyên việt cũng không hổ là một kẻ trải qua rất nhiều thăng trầm, nghe Phượng Huyền nói như vậy đương nhiên khiến Tiêu Viêm lo lắng nhưng hắn lại tuyệt đối không hoảng loạn, với thân thể hiện nay cùng thực lực của Phượng Huyền bản thân Tiêu Viêm muốn chạy cũng không nổi. Tiêu Viêm khẽ cắn răng “Không biết tiền bối có hiểu nhầm gì không, vãn bối tuyệt đói chưa từng gặp tiền bối bao giờ”.

Trong mắt Tiêu Viêm cũng có một tia an tâm, ít nhất Phượng Huyền không có ra tay giết hắn ngay lập tức, vẫn cho Tiêu Viêm cơ hội lên tiếng hơn nữa nếu muốn giết Tiêu Viêm bản thân nàng ta cũng không cần phải chờ đợi cho Tiêu Viêm tỉnh lại, đợi lúc hắn còn bất tỉnh một chưởng đập chết không phải rảnh nợ hơn sao?.

Phượng Huyền mỉm cười nhìn Tiêu Viêm bên dưới, khóe miệng cong lên “Ồ, trong mắt ngươi không có sợ hãi chẳng nhẽ thực sự không sợ chết?”.

Tiêm Viêm chậm rãi lắc đầu “Vãn bối thực sự rất sợ chết nhưng có chết mong tiền bối cũng có thể nói rõ nguyên do không hơn nữa nếu muốn giết Tiêu Viêm thì tiền bối đã có vô số cách ra tay rồi không cần phải đợi đến lúc Tiêu Viêm tỉnh lại”.

Phượng Huyền nghe đến đây mới khẽ ngồi xuống, nàng đến gần Tiêu Viêm đến mức bản thân Tiêu Viêm có thể cảm nhận mùi hương khí trên cơ thể nàng, bộ ngực sửa thậm chí đã rất gần rất gần mặt Tiêu Viêm.

“Thông minh, tiểu tử ngươi còn không ngu lắm ít nhất cũng đáng để ta đầu tư”.

Nói xong Phượng Huyề lại đứng lên, trong tay nàng không ngờ chính là trữ vật giới chỉ của Tiêu Viêm, ánh mắt Phượng Huyền hiện ra một tia nộ khí “Nhìn khuôn mặt người có lẽ chỉ trên dưới 20 tuổi mà đã là đấu tông cường giả không thể không nói là thiên tài thậm chí ta lúc đầu nhìn thấy ngươi thực sự muốn kết một hồi thiện duyên chỉ là không ngờ trong trữ vật giới chỉ của ngươi lại có xác của tộc nhân ta thậm chí đến tinh huyết của Thiên Yêu Hoàng Tộc ngươi cũng dám tinh luyện ra, đúng là điếc không sợ súng mà, theo ngươi với tư cách là người của Thiên Yêu Hoàng Tộc ta có thể tha cho ngươi được không?”.

Tiêu Viêm lúc này cũng không giữ được sự bình tĩnh nữa, ánh mắt hắn hiện lên một tia kĩnh hãi, cái thân thể yêu thú kia đương nhiên Tiêu Viêm mua ở trong Hắc Giác Vực thậm chí đến cả tinh huyết của nó bản thân Tiêu Viêm cũng đã nắm giữ chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ người của Thiên Yêu Hoàng Tộc lại đến tìm mình nhanh thê,s không ngờ vừa đi ra khỏi không gian phong bạo đã gặp một cường giả Thiên Yêu Hoàng Tộc đợi sẵn.

Quy định của Thiên Yêu Hoàng Tộc nổi tiếng khắp cả đại lục, sức mạnh cùng sự bá đạo của họ tuyệt đối khiến cả Trung Châu sợ hãi, Thiên Yêu Hoàng Tộc coi trọng nhất là huyết mạch, huyết mạch trong tộc sao có thể rơi vào tay kẻ bên ngoài, tất cả xác chết của Thiên Yêu Hoàng Tộc đều phải đưa vào Hoàng Mộ an táng, việc Tiêu Viêm chính làm đã đụng đến đại kị của Thiên Yêu Hoàngh Tộc, bản thân Tiêu Viêm chắc chắn phải chết.

Tiêu Viêm cố gắng hít một hơi khí lạnh vào lồng ngực nhưng sự đau đớn ngay bên trong xương ngực làm toàn thân hắn run lên, lúc này Tiêu Viêm yếu đến mức đến cả hít thở cũng tương đối khó khăn, hắn cố gắng hết sức dữ cho bản thân tỉnh táo, Tiêu Viêm chậm rãi lên tiếng “Tiền bối lúc trước vãn bối không hiểu rõ, không ngờ khối thân thể đó lại là của Thiên Yêu Hoàng Tộc, nếu tiền bối muốn thu hồi vật đó vãn bối tuyệt đối không có ý kiến nào”.

Phượng Huyền lần này bật cười nhìn Tiêu Viêm như nhìn kẻ ngốc vậy “Ngươi nghĩ trả lại là được, vậy chắc ngươi chưa biết cách hành sự của Thiên Yêu Hoàng Tộc rồi, Thiên Yêu Hoàng Tộc chúng ta giết người không cần lý do, ngươi chỉ cần đã đụng vào thân thể tộc nhân ta thì ngươi liền khinh nhờn Thiên Yêu Hoàng Tộc, tội này có muốn bỏ qua cho ngươi cũng không thể hơn nữa trong cơ thể ngươi có hai cái tàn hồn sao ngươi không gọi ra đây luôn, trước mặt ta hai cái tàn hồn đó tuyệt đối không đáng quan tâm”.

Tiêu Viêm cười khổ, ánh mắt đầy bấ đắc dĩ nhìn Phượng Huyền rồi nhè nhẹ cúi đầu “Không biết rốt cuộc vãn bối phải làm gì mới có thể được tiền bối bỏ qua việc này, ánh mắt của tiền bối không giống với nhất định phải giết vnax bối vậy là vãn bối còn cơ hội sống đúng không?”.

Phượng Huyền cả người gnooif xuống một cái ghế trúc, bàn tay nhẹ cầm lấy tách trà rồi cũng chậm rãi nhấm nháp, mặt kệ Tiêu Viêm đang lo lắng cũng mặc kệ hai cái tàn hồn kia đang tập trung nhìn nàng, thời gian chậm rãi trôi qua...

5 phút đồng hồ sau Phượng Huyền mới khẽ đặt tách trà xuống, nàng hứng thú nhìn Tiêu Viêm “Hì hì thật ra ta cũng không phải loại người cổ hủ gì, mấy lão gì trong Thiên Yêu Hoàng Tộc quả thực có thể lấy mạng ngươi nhưng ta thì còn phải xem xét chỉ là không biết ngươi có đáng để ta tha mạng hay không thôi”.

“Tất nhiên ngươi cũng có thể ghi hận ta có điều đây là đẳng cấp giữa kẻ mạnh cùng kẻ yếu, nếu một ngày ngươi có thể mạnh hơn ta đương nhiên cũng có tư cách này”.

Tiêu Viêm nghe thấy Phượng Huyền nói vậy cũng không hề phản đối, quả thực với bất cứ ai cũng thế và bất cứ nơi đâu cũng thế, kẻ mạnh không có nghĩa vụ phải lắng nghe lời kẻ yếu, thế sự vô thường tương lai thay đổi nhưng tương lai là việc của tương lại, thiên tài cỡ nào thì cũng chỉ dừng lại ở hai chữ ‘thiên tài’, thiên tài là cái danh hiệu ai cũng khao khát nhưng khi đạt được rồi ai cũng muốn sớm sớm có thể vứt bỏ nó bởi một khi còn dùng từ ‘thiên tài’ để xưng hô thì vĩnh viễn vẫn là kẻ yếu.

Thiên tài giống một cái kén vậy, chỉ có phá vỡ lớp kén này mới có tư cách bay giữa trời cao phá kén thành điệp, hiện nay Tiêu Viêm quá yếu, bản thân hắn vốn không có cách có bất cứ ý kiến gì với Phượng Huyền kể cả cho dù hắn có bị giết ngay lúc này đơn giản vì Tiêu Viêm chưa đủ mạnh mà thôi.

Một lần nữa bỏ qua sự đau đớn trong lồng ngực, Tiêu Viêm khó khăn lên tiếng “Không biết tiền bối cần Tiêu Viêm làm gì cứ nói chỉ cần có thể làm được Tiêu Viêm chắc chắn sẽ làm”.

Phượng Huyền chậm rãi gật đầu, ngón tay đẹp chỉ về phía hư không xa xôi, phương hướng nàng chỉ không ngờ lại là Trung Châu, phương hướng nàng chỉ chính là trung tâm của Trung Châu.

“Tiểu tử nói thẳng ra ta cùng ngươi có thể coi là có duyên, nếu không phải trên người ngươi có khí tức một người mà ta quen thì ta cũng không nhiều lời với ngươi làm gì, coi như ngươi số tốt đi. Sau này ngươi có thể gọi ta là Huyền tiền bối, việc ta muốn ngươi làm cũng không khó, ta muốn ngươi tham gia Trung Châu Tiềm Long Đại Hội”.

Tiêu Viêm lúc này liền nhíu mày nhìn Phượng Huyền, hắn thực sự không rõ trên người mình có thứ gì khiến Phượng Huyền cảm thấy quen thuộc nhưng nếu lý do này là thật thì cũng khiến Tiêu Viêm xóa đi một phần nghi ngờ trong lòng mình dù sao Tiêu Viêm luôn cảm thấy việc Phượng Huyền xuất hiện ở đây là quá mức trùng hợp, Tiêu Viêm không hiểu đấu thánh cường giả là gì cũng không biết đấu thánh cường giả mạnh như thế nào nhưng Tiêu Viêm biết toàn bộ Trung Châu gần như không có đấu thánh.

Đấu thánh của Trung Châu tuyệt đối là những lão nhân cả đời không bước ra khỏi cửa mặc kệ thế sự, rõ ràng nếu không có câu trả lời thích hợp thì Phượng Huyền rất khó khiến Tiêu Viêm mất đi một tia đề phòng.

Tiếp theo bản thân Tiêu Viêm quả thực chưa nghe Trung Châu Tiềm Long Đại Hội rốt cuộc là cái gì, đừng nói là Tiều Viêm mà cho dù Dược Lão cùng Thiên Hỏa Tôn Giả cũng tuyệt đối chưa bao giờ nghe thấy, đối với bọn họ cái tên này quá xa lạ.

Tiêu Viêm một lần nữa khó khăn lên tiếng “Tiền bối có thể giải thích nghi hoặc cho vãn bối được không, không biết trên người vãn bối rốt cuộc có thứ gì khiến tiền bối cảm thấy quen thuộc, điều thứ hai vãn bối là từ Bắc Vực tiến đến đây cũng không rõ Trung Châu Tiềm Long Đại Hội rốt cuộc là gì mong tiền bối cho biết”.

Phượng Huyền mắt đẹp thản nhiên quan sát Tiêu Viêm sau đó bàn tay rất nhanh lóe lên, động tác của nàng nhanh một cách kinh khủng, đừng nói là Tiêu Viêm mà cho dù hai vị lão nhân bên trong cơ thể hắn cũng không có tư cách nhìn thấy, chỉ bằng một chiêu này bản thân Phượng Huyền lấy mạng Tiêu Viêm quá đơn giản.

Thoáng chốc trong tay Phượng Huyền xuất hiện một sợi dây chuyền, sợi dây chuyền này chính là được lấy trên cổ Vô Song ra, Phượng Huyền lúc này thản nhiên lên tiếng “Sợi dây chuyền này ngươi có nhớ mình mua lúc nào không?”.

Tiêu Viêm hai mắt lập tức trừng lớn, sợi dây chuyền kia tuyệt đối không có gì đặc biệt về chất liệu cũng như công dụng nhưng đây là một sợi dây chuyền rất đẹp và cũng hoa mỹ vô cùng, quan trọng nhất bản thân Tiêu Viêm có một sợi thì Huân Nhi cũng có một sợi, sợi dây chuyền này có thể coi là trang sức đôi đầu tiên của hai người. Người trong thế giới này có thể không để ý lắm nhưng Tiêu Viêm là người xuyên việt, hắn đương nhiên vẫn giữ một số thói quen ở trái đất ví dụ như đeo đồ đôi chẳng hạn.

“Sợi dây chuyền này vãn bối mua của Dĩnh di”.

Nói đến đây Tiêu Viêm liền thấy nghi hoặc, khi hắn trở lại Ô Thản Thành thì cả tòa thành đang xây dựng lại, người dân trong thành cũng được sơ tán đi toàn bộ nơi khác, ít nhất cho đến khi Ô Thản Thành hoàn toàn được xây lại, Tiêu Viêm quay lại Ô Thản Thành chỉ muốn nhìn tộc địa một lần, sau đó Tiêu Viêm cũng thử đi dò hỏi tin tức tại sao Ô Thản Thành bị tàn phá đến mức đó thì cũng chỉ nhận những lý do rất mơ hồ.

Theo Tiêu Viêm thu thập được tin tức thì Ô Thản Thành chính là bị một thần bí thế lực từ bên ngoài tấn công, thế lực này đến giết chết vô số dân chúng Ô Thản Thành sau đó bắt đi một người nữ nhân, tất cả mọi hiểu biết của Tiêu Viêm đều dừng lại ở nơi đó.

Cái tên Dĩnh di trong đầu Tiêu Viêm cũng rất mư hồ, nếu không phải trước khi trọng sinh đến thế giới này Tiêu Viêm đã 20 tuổi chỉ sợ không thể nào nhớ nổi Phượng Dĩnh, Phượng Dĩnh trong mắt dù sao cũng chỉ là một người bán hàng thủ công mà thôi, nếu không phải cửa hàng của Phượng Dĩnh là nơi Huân Nhi hay đưa Tiêu Viêm đến chọn đồ nhất thì chỉ sợ Tiêu Viêm cũng không cách nào nhớ được tên nàng.

Phượng Huyền nghe Tiêu Viêm nói mới gật đầu, khóe miệng nàng cong lên “Dĩnh Di của ngươi họ Phượng tên Dĩnh, tên đầy đủ của nàng là Phượng Dĩnh, nàng có tỷ tỷ của ta, ngươi từ Ô Thản Thành rời đi đến Trung Châu thì cũng giống như ta, ta cũng từ Trung Châu đến Ô Thản Thành một chuyến rồi quay về, trên đường tiện tay cứu ngươi mà thôi. Đương nhiên nếu ngươi hỏi về tỷ tỷ ta thì bản thân ta không ngại giết ngươi ở đây, biết quá nhiều chỉ làm ngươi chết sớm thôi”.

Tiêm Viêm nghe đến đây chậm rãi gật đầu có điều trong ánh mắt của hắn xuất hiện một sự rung động thật sâu.

Tiêu Viêm biết Phượng Huyền là người Thiên Yêu Hoàng Tộc thì Phượng Dĩnh cũng sẽ là người của Thiên Yêu Hoàng Tộc, bằng trí thông minh của hắn đương nhiên có thể suy ra Ô Thản Thành bị tàn phá chính là do Thiên Yêu Hoàng Tộc đến mang Phượng Dĩnh đi, điều này cũng không quan trọng mà quan trọng nhất nhiều năm về trước một cường giả thần bí đã cứu toàn bộ Tiêu gia từ trên xuống dưới một mạng, ngay cả Tiêu Viêm hắn cũng được người này cứu mạng.

Ô Thản Thành vốn không có đấu tông, Ô Thản Thành năm đó đến cả đấu vương còn không có chứ đừng nói là đấu tông, Gia Mã Đế Quốc năm đó cũng không có đấu tông vậy mà ngay lúc Tiêu gia sắp bị đuổi khỏi Ô Thản Thành thì lại có một đấu tông đứng ra, một nữ nhân thần bí mà cường đại đến mức đáng sợ, một người chỉ bằng một câu nói đã ngăn căn toàn bộ chiến cuộc, đã bảo vệ được Tiêu gia cùng sự bình yên của Ô Thản Thành.

Tiêu Viêm đã suy nghĩ về nhân vật thần bí này nhiều năm thậm chí hắn từng hoài nghi là cường giả trong gia đình Huân Nhi phái ra có điều Tiêu Viêm hiện nay rốt cuộc cũng đã biết, người nữ nhân năm đó chắc chắn là Phượng Dĩnh, muội muội của nàng còn là dấu thánh thì Phượng Dĩnh chẳng nhẽ không đủ sức làm đấu tông? thậm chí càng mạnh hơn?.

Bất chi bất giác trong lòng Tiêu Viêm cảm thấy mình nợ Dĩnh di một cái ân tình, một cái ân tình rất lớn.

Phượng Huyền như có thể quan sát tất cả biến chuyển trong lòng của Tiêu Viêm, khóe miệng nàng dần dần cong lên một nụ cười tuyệt mỹ, Vô Song quả thực không sai khi muốn Phượng Huyền đi bên cạnh Tiêu Viêm, trong số toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ chỉ có Phượng Huyền mới đủ sức làm việc này, người mạnh hơn Phượng Huyền không thiếu nhưng người cơ trí cùng có khả năng dẫn dắt kẻ khác như Phượng Huyền thực sự không có hoặc ít nhất Vô Song chưa có duyên gặp được.

Phượng Huyền cười rất đẹp, nụ cười của nàng không mang theo cảm xúc chân thành, nụ cười đó không có tình cảm chân thật, một nụ cười chỉ đơn thuần là mị hoặc nam nhân, một nụ cười mang theo sự yêu mị đến đáng sợ, nhưng chính cái nụ cười này mới làm cho Tiêu Viêm cảm thấy thêm một phần an tâm về Phượng Huyền, bản thân Phượng Huyền không phải là người tốt lành gì vậy tại sao nàng phải thể hiện mình là người tốt?.

Bản thân Phượng Huyền tu luyện mị công loại công pháp xếp vào hàng rấc rưởi nhất của Đấu Khí Đại Lục nhưng Phượng Huyền chưa bao giờ hối tiếc, đã không hối tiếc tại sao phải che dấu.

Ngón tay ngọc khẽ vuốt trên khuôn mặt trắng bệch của Tiêu Viêm, đôi môi hồng dính sát vào khuôn mặt hắn, Phượng Huyền chậm rãi mở miệng “Về phần Trung Châu Tiềm Long Hội thì ít nhất phải đợi ngươi khỏe lại, với cái thân thể hiện tại của ngươi biết cũng chẳng để làm gì, trên bàn có một bình đan dược coi như là ta đầu tư cho ngươi, liệu liệu mà mau chóng khỏe lại”.

Nói xong Phượng Huyền xoay lưng lại, thân ảnh của nàng dần dần biến mất trong mắt Tiêu Viêm, bóng hình của nàng rời đi càng ngày càng xa chỉ để lại một Tiêu Viêm thẫn thờ tự hỏi.

Bên trong cơ thể Tiêu Viêm, Dược Trần trầm ngâm lên tiếng “tiểu Viêm, người phụ nữ này thực sự cực kỳ đáng sợ, một thân mị thuật tu luyện đến đẳng cấp như thế lão phu cũng chưa từng nhìn thấy, may mà nàng không có hứng thú với ngươi nếu không ngươi chắc chắn thoát dương mà chết rồi”.

Thiên Hỏa Tôn Giả cũng nhíu mày lại, ông ta đương nhiên biết địa vị t của mình rong lòng Tiêu Viêm thua xa Dược Lão, một bên là quan hệ sư trò tình hơn phụ tử còn một bên chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi có điều lúc này Thiên Hỏa Tôn Giả quả thực không lên tiếng không được “Tiêu Viêm ta nghĩ cô ta không có ý xấu với ngươi hoặc ít nhất người phụ nữ này lúc này không có địch ý với ngươi, lần này việc nàng nhờ nếu không có gì nguy hiểm thì ngươi tốt nhất nên toàn lực ra tay, kết thân được với một đấu thánh cường giả không phải việc dễ”.

Tiêu Viêm cũng không có ý kiến với Thiên Hỏa Tôn Giả, cảm xúc mà Phượng Huyền mang lại cho Tiêu Viêm hết sức đặc biệt, Phượng Huyền khiến Tiêu Viêm có cảm giác nàng cực kỳ thẳng tính, bản thân Phượng Huyền căn bản không muốn che dấu bất cứ cái gì cả, nếu nàng thích nàng sẽ làm ngược lại nếu nàng không thích thì không ai ép nàng được.

Đương nhiên việc tiếp theo của Tiêu Viêm không phải là nghĩ đến Phượng Huyền mà là nghĩ cách làm sao hồi phục thương thế, cho dù không có Phượng Huyền bản thân Tiêu Viêm cũng phải lập tức tìm cách bình phục thương thế, hắn lúc này đến cả cử động còn khó thì sao có thể nghĩ đến những bước tiếp theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.