Mục Nhiên ăn xong bát trái cây Tạ Tắc Nghiêu mới về nhà. 
Không giống như lúc ra ngoài, khóe môi Tạ Tắc Nghiêu mím chặt, toàn thân tỏa ra áp suất thấp. 
Không vui. 
Hắn đối giày xong thì đi về phía Mục Nhiên, sắc mặt thay đổi 360 độ, phảng phất như ôn thần lúc này không phải là hắn. 
Mục Nhiên mơ màng thầm nghĩ không hổ danh là ông hoàng bóng tối, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả mấy bác bán bánh tráng vỉa hè. 
Dì Trương cũng cảm nhận được tâm trạng Tạ Tắc Nghiêu không ổn, vội vàng chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai người. 
Tạ Tắc Nghiêu ăn hai bát cơm xong không muốn ăn nữa. Thấy Mục Nhiên đã dừng đũa, hắn hỏi: "Dạo này em có liên hệ với dì nhỏ không?" 
Mục Nhiên chớp mắt: "Không, có chuyện gì thế?" 
"Không có." Tạ Tắc Nghiêu thuận miệng nói: "Chỉ cảm thấy lâu rồi em chưa gặp bà ấy." 
"Ừ, nửa năm rồi." Mục Nhiên nhìn lịch trên di động, ngạc nhiên há mồm. 
Ngày mai là Giáng Sinh. 
Là ngày nghỉ của dì nhỏ. 
Cậu mở khung chat nhắn cho Khuất Uyển: [Dì ơi, Lễ Giáng Sinh dì có về nước không ạ?] 
Q: [Dì đang ở trong nước.] 
Mục Nhiên: [Hở? Sao dì không bảo cháu!] 
Q: [Đang có công việc, làm xong sẽ đi thăm cháu.] 
Mục Nhiên: [Vâng ạ.] 
Mục Nhiên đặt điện thoại xuống nói với Tạ Tắc Nghiêu: "Dì về nước rồi." 
"Nói sau khi xử lý công việc xong sẽ đi tìm mình." 
Tạ Tắc Nghiêu gật đầu, làm như vờ hỏi: "Mẹ em có em gái, vậy còn anh em khác không?" 
"Hoặc là bố em?" 
Mục Nhiên ngạc nhiên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149777/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.