Lục Liên Trà im lặng, mãi mới rặn từ trong kẽ răng ra một câu: "Thế sao hắn không đúc một cái hoa cúc giả để tự sướng?" 
"Đường đường là tổng tài công ty giải trí, giàu nứt đố đổ vách mà không mua nổi đồ chơi tình thú, anh có thấy vô lý không?" 
Mục Nhiên nghĩ thấy cũng đúng. 
Lục Liên Trà lại tiếp tục: "Chắc chắn hắn dùng cái cớ có người trong lòng để che đậy đi trái tim đen sì thích chịch dạo!" 
Lục Liên Trà kích động gào lên, người xung quay tuy không nghe rõ bọn họ nói gì nhưng vẫn tò mò nhìn lại. 
Tịch Đồng vội vàng bảo cậu ta im miệng: "Đừng nói lung tung." 
"Em xin lỗi, người ở đây nhiều quá." Lục Liên Trà biết ý không giãy giụa nữa: "Hay mình đến chỗ nào kín kín..." 
"Ý tôi không phải thế!" Tịch Đồng trầm mặc rồi lôi Mục Nhiên đứng dậy: "Nhiên, cùng tôi đi vệ sinh." 
Mục Nhiên còn chưa kịp hiểu gì đã bị cậu ta kéo khỏi ghế. 
Tịch Đồng dùng sức nắm chặt tay Mục Nhiên, vừa đi vừa nghĩ đến mọi chuyện xảy ra hôm nay. 
Chẳng nhẽ trong lúc cậu ta không chú ý Mục Nhiên lại đập đầu vào chỗ nào? 
Hoặc là lúc ngủ, giãy quá nên cộc đầu vào thành giường? 
Đạo cụ rơi trúng? 
Hai người chạy thẳng vào WC nam, Tịch Đồng lập tức hành động, xoa đầu Mục Nhiên: "Hôm nay cậu đập đầu vào đâu à?" 
"Không." Mục Nhiên khó hiểu hỏi: "Tại sao cậu lại nghĩ thế?" 
Tịch Đồng bình tĩnh nói dối: "Nói thật cho tôi mau lên, tôi sốt ruột quá." 
Mục Nhiên lắc đầu: "Không đập vào đâu thật." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149776/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.