Tạ Tắc Nghiêu lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngu xuẩn của Bỉnh Ương: "Anh nói dì của em ấy."
Bình Dương sửng sốt, chậm rãi nhớ lại lại hình như đúng là Mục Nhiên còn một người dì định cư ở nước ngoài không hay về nhà.
Y xấu hổ cười ha hả hai tiếng: "Em cho rằng đến thời gian dì ấy về nước còn không có, chắc chả rảnh đâu mà lại đi can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh dâu."
Tạ Tắc Nghiêu nhìn đồng hồ nói: "Hết thời gian trị liệu vật lý."
"Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng xuất hiện trước mặt anh."
Nói xong hắn xoay người bỏ đi.
Bỉnh Ương uống thêm ngụm nước rồi nhanh chóng gọi điện cho thằng bạn thân thuở nhỏ: " Ê, có chuyện rồi!"
"Miệng của cậu đúng là cái miệng quạ đen!"
"Bệnh của Mục Nhiên tái phát thật rồi!"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng lẩm bẩm của Vương Hoắc: "Thôi chết tôi rồi, chắc chắn anh Tạ đang rất tức giận."
"Mong anh ấy đừng hứng lên làm Vương Thị phá sản."
"Hay tại hai ngày nay tôi mải giảm béo quá mà quên cúng bái Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát Đức Mẹ Maria."
Bỉnh Ương: ".........." Cúng loạn lên người ta chả độ cho là đúng!
Y suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Ờ, tất cả mọi chuyện đều tại cậu!"
Vương Hoắc: "..................."
Kết thúc trị liệu, Mục Nhiên mê mang hỏi bác sĩ Thompson: "Hôm nay ngài không thôi miên à?"
Thompson gật đầu: "Thôi miên là một phương pháp điều trị đặc thù, chúng tôi không thể sử dụng bừa bãi."
Ông rót một chén nước đưa tới trước mặt cậu, khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149774/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.