Lúc Thẩm Ôn Đình và Văn Ý đến biệt thự Yên Thủy, trong mấy ngày nghỉ, Lạc Lạc đã chất khối gỗ thành một đống cao.
Nhìn thấy hai người, cậu nhóc vui mừng nhảy cẫng lên, thuần thục ôm lấy eo Văn Ý, nhìn cô mỉm cười ngọt ngào, "Chị tiên nữ, đã lâu không gặp."
Văn Ý được cậu nhóc gọi ngọt ngào như vậy, tình thương của người mẹ bộc phát, cô dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, "Hôm nay anh ấy có mang quà đến cho em."
Lạc Lạc nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, cũng không lạ lẫm gì nữa, "Anh mua quà cho Lạc Lạc ạ?"
Thẩm Ôn Đình đưa chiếc hộp trong tay cho cậu nhóc, "Ừ, cho Lạc Lạc đấy."
Chiếc hộp rất lớp, sắp cao bằng một nửa người Lạc Lạc.
Mà Thẩm Ôn Đình hiển nhiên là chưa biết cách làm thế nào để ở cùng với một đứa trẻ, ngay cả lúc nói chuyện cũng hơi mất tự nhiên, nhưng anh vẫn ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn cậu nhóc mập mạp trước mặt mình, "Quà sinh nhật muộn."
"Cảm ơn anh!" Lạc Lạc bỗng nhiên hôn lên mặt Thẩm Ôn Đình.
Cảm giác mềm mại như kẹo sữa, thêm với mùi sữa trên người của Lạc Lạc làm cho Thẩm Ôn Đình hơi ngẩn người ra. Với tính cách của mình, anh chưa từng tiếp xúc nhiều với trẻ con, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, trừ cô nhóc Văn Ý ra, trẻ con cũng rất đáng yêu.
Sau khi hôn Thẩm Ôn Đình, Lạc Lạc ôm quà của mình chạy đến khoe với ông nội Thẩm.
Thẩm Ôn Đình đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay-am-ap/2645480/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.