Văn Ý không có cách nào, cô đành phải ở lại biệt thự Yên Thủy, chạy đi chạy lại giữa biệt thự và studio. Cũng may tính chất công việc của cô tương đối nhẹ nhàng, tuy rằng hơi mệt, nhưng cũng không bị chậm trễ gì.
Mà Thẩm Ôn Đình ở bên này, mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn nửa tiếng, thời gian về nhà cũng tương đối trễ.
Cuối tuần, Thẩm Ôn Đình tăng ca, Văn Ý dậy từ rất sớm, cô cùng ông nội Thẩm tản bộ.
Mùa thu, hôm qua trời mưa to, sáng sớm gió thổi rất lạnh. Cơn gió lạnh chui từ cổ áo Văn Ý đi vào trong, khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
"Bảo con mặc nhiều một chút, vậy mà cứ muốn mặc đẹp!" Ông nội Thẩm chống gậy, tức giận hừ một tiếng, "Nhìn sức khỏe của con đi, còn không bằng một ông già như ông!"
"Dạ dạ dạ, sức khỏe của ông nội là tốt nhất rồi." Văn Ý cười hì hì, cô đỡ lấy một cánh tay của ông nội Thẩm, cô vội vàng nói, "Ông nội, chúng ta về thôi, hôm nay dì có làm món bánh đường nâu mà ông thích ăn đấy, chẳng phải hôm qua ông nói muốn ăn sao."
Ông nội Thẩm hơi ngẩn người ra, trên khuôn mặt già nua có mấy phần hoang mang, "Ngày hôm qua ông nói muốn ăn sao?"
Văn Ý gật đầu, cô đè xuống cảm giác chua xót đang dâng lên trong lòng mình, "Đúng vậy, bây giờ ông nội không muốn ăn sao?"
Ông nội Thẩm lắc đầu, ông ngẩn người một lúc, sau đó từ từ nói, "Vậy thì về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ngon-tay-am-ap/2645476/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.