Trên đường về nhà, tài xế không dám bật điều hòa lạnh quá, Giản Tư ngồighế sau cảm thấy bí bách vô cùng, bèn hạ kính xuống. Cửa kính màu tràvừa hạ xuống, hơi nóng dữ dội của ánh nắng trộn với khói bụi bên ngoàixộc vào ngay lập tức, cô hơi choáng, vội nâng cửa kính lên với tâm trạng ngao ngán buồn bực.
“Hôm nay… Thành Hạo có đến công ty không?”Cô rướn người về phía ghế lái, hỏi bác tài xế tên là Mạnh. Đột nhiên côrất muốn gặp Hề Thành Hạo, cuộc nói chuyện với Trương Nhu làm lòng côrối như tơ vò, giống như cô đang đi bộ trên đường, đột nhiên có ngườingáng chân, dù không đến nỗi bị ngã, nhưng nhịp chân đã rối loạn.
“Chuyện này… tôi phải hỏi tài xế của Tổng giám đốc.” Bác Mạnh hình như khôngchắc lắm, Giản Tư gật đầu, ra hiệu cho bác ta gọi điện hỏi người tài xếkia. Họ nhanh chóng nhận được tin, Hề Thành Hạo đang ở công trường ởvùng núi phía Bắc.
“Bác đưa tôi đến đó.” Giản Tư dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, sau khi hạ quyết tâm thì tự dưng cảm thấy rất mệt mỏi.
Đường đến công trường không dễ đi, khấp kha khấp khểnh, mất một tiếng rưỡimới đến được khu đồi núi không được che phủ, bởi cây cối đã bị chặt hếtrồi. Giản Tư vừa xuống xe liền thấy trước mắt sáng lòa choáng váng, ánhnắng chói chang khủng khiếp, không mở mắt nổi. Tiểu Trương là tài xếriêng của Hề Thành Hạo vội vàng xuống xe đỡ cô, còn lấy trên xe mộtchiếc mũ bảo hiểm đưa cho cô, Giản Tư đội vào thấy vừa nặng vừa bí,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876794/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.