Giản Tư khép cửa sổ lại, cơn mưa nhỏ cuối chiều làm màn đêm buông xuốngsớm hơn mọi ngày. Trời đã vào hạ, những cơn mưa vẫn khiến người ta cảmthấy hơi lạnh. Giản Tư không buông tấm rèm mỏng mà vén lại buộc chặt,rồi ngồi trên chiếc ghế nằm chăm chú lắng nghe tiếng từng giọt mưa nhènhẹ gõ vào khung cửa kính.
Hình như đã lâu lắm rồi cô không cóthời gian và tâm trạng để ngắm mưa. Từ ngày lấy Hề Thành Hạo, cô đã bắtđầu có nhiều cơ hội để hưởng thụ cuộc sống hơn. Giản Tư nhắm mắt lại,tiếng lá cây xào xạc trong cơn mưa nhỏ nghe thật vui tai. Như nhảy múa.Như reo ca. Như đang rộn rã trong vũ khúc của đất trời. Giản Tư cong môi cười. Vật lộn với cuộc sống khổ cực bao lâu nay, cuối cùng cô cũng cóthể thảnh thơi hưởng thụ vẻ đẹp của một chiều mưa. Trước khi bố qua đời, cô đã rất thích ngắm trời mưa và tuyết rơi, nhưng cuộc sống bận rộnchật vật sau này đã giúp cô hiểu ra rằng, chỉ khi không phải quá lo lắng đến cơm áo gạo tiền, người ta mới có tâm tư theo đuổi cái thứ gọi làlãng mạn.
Hiện tại… đặc biệt là dạo gần đây, mỗi lần trời đổmưa, cô lại có một cảm giác thân thiết, như thể được gần người bố hơn,cũng có thể người bố ở trên thiên đường linh thiêng đã đem đến người đàn ông tên là Đông Chính Dịch, thế nên một kẻ vô dụng như cô mới có thểbáo mối huyết thù một cách dễ dàng và tàn độc đến thế.
Giản Tưthả người xuống ghế nằm, cảm giác vô cùng dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876792/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.