Giản Tư bị tiếng chuông báo thức của Hề Thành Hạo làm tỉnh giấc, trờicòn chưa sáng rõ. Cô nghe thấy anh tặc lưỡi hai tiếng, miễn cưỡng vớitay tắt đồng hồ, rồi quay người, cánh tay vòng lên người cô, cô cố tìnhnằm im.
“Không muốn dậy tẹo nào!” Anh thở dài, sát lại Giản Tưhơn, biết là cô đã tỉnh, chỉ là vẫn còn giận nên cố tình làm lơ anh:“Hết cách rồi, hôm nay anh phải đến thành phố C, sợ sẽ về muộn mộtchút.” Anh hôn lên gáy cô, râu cọ vào gáy làm cô khẽ rùng mình, anhthích chí cười hì hì: “Ông xã vất vả thế mà em cũng chẳng buồn nói nănggì.” Anh giả đò trách móc, cánh tay hư hỏng lần mò lên khuôn ngực mềmmại, cô tức giận hất ra.
“Đi một mình à?” Cô lạnh lùng hỏi.
Hề Thành Hạo hơi sững người, liền đó cười ha ha đè lên người cô: “Đươngnhiên là không rồi, còn có thư kí và tài xế.” Cô quay đầu sang một bên,thể hiện sự phản kháng.
Anh cắn lên vai cô: “Cái đầu em toànnghĩ những chuyện gì thế?” Điệu cười của anh chợt trở nên đầy nhục cảm:“Anh có vụng trộm hay không, em còn không biết sao?” Bộ phận đàn ông đèlên bụng cô chợt ấn mạnh một cái đầy dụng ý.
Giản Tư đỏ mặt, nhắm chặt mắt, hàng mi hơi lay động: “Em không biết!” Cô vẫn tiếp tục hờn dỗi.
“Ồ! Vậy anh chỉ còn cách chứng minh cho em thấy thôi.” “Anh…anh…” Cô vừathẹn vừa tức, cố gắng khép chặt đôi chân: “Không phải anh đang vộisao?!”
Anh mỉm cười, dễ dàng công chiếm cánh cửa mở vào thiên đường:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876787/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.