Edit: Peiria
Ngay cả ông trời cũng giống như đang giúp đỡ Bùi Thần, một đường chạy vội về nhà, thậm chí ngay cả đèn đỏ cũng chưa gặp phải, vốn là hai giờ lái xe nhưng tốn nửa thời gian đã đến nơi rồi.
Đậu xe xong, Bùi Thần không nói gì, xuống xe giúp Tần Khai Hân mở cửa xe.
Đoạn đường này, cô cúi đầu giả vờ xem di động, che dấu nội tâm khẩn trương, hiện tại không còn cách nào che dấu nữa, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện nhét di động vào trong túi, chầm chậm xuống xe, khoảnh khắc chạm xuống đất, hai chân bỗng nhiên nhũn ra.
Cô sợ chính mình bị té ngã, bất giác bám vào cánh tay Bùi Thần.
Ngay sau đó, anh liền kéo tay cô lại, nắm tay cô đi về phía thang máy.
Hai người đều không nói chuyện, Tần Khai Hân cúi đầu, bất chợt cảm thấy mình giống như thiếu nữ bị cây cao lương(*) kéo đi, tình huống như thế có lẽ là lần đầu tiên.
(*) Cao lương (蜀黍) phiên âm là [shǔshǔ], giống với cách phát âm chú – thúc thúc(叔叔) là [shūshu].
Nói như vậy, Bùi Thần... Chính là lần đầu tiên sao?
Trong lòng vừa nảy ra ý nghĩ kỳ quái như vậy, cửa thang máy liền mở ra, bên trong không có ai, anh lôi kéo cô, không nói được một lời đi vào thang máy.
Cửa đóng lại, cô còn đang suy nghĩ vấn đề kia, trong đầu hỗn loạn.
Bỗng nhiên, một bóng người đến gần, chắn ánh sáng của cô, không đợi cô khôi phục lại tinh thần, cả người đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-luoi/3082501/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.