Khi đó, Hạ Thính Nam không ngờ Từ Bỉnh Nhiên nói hai năm là hai năm thật.
Cô cho rằng chỉ là nếu như, không ngờ lại là sự thật.
Rõ ràng anh nói bắt đầu lên năm hai mới bận, ai dè nghỉ hè năm nhất mới về được một tuần đã phải đi, chỉ kịp bớt ít thời gian đưa Hạ Thính Nam đi công viên nước mới mở.
Sự thật là Hạ Thính Nam không giỏi bơi lội, lần cuối cùng cô đi bơi là hồi tiểu học, khi đó Từ Bỉnh Nhiên đi bơi, cô nhất định đòi đi theo.
Mơ màng nhớ lại hôm đó trời nhiều mây, người đi đường không che ô hay giơ tay che nắng, tất cả đều mỉm cười vui vẻ, giống như trời nhiều mây là thời tiết đẹp nhất thế gian.
Hạ Thính Nam vui vẻ đi theo Từ Bỉnh Nhiên, tuy nhiên anh có vẻ không vui lắm khi phải dẫn Hạ Thính Nam đi bơi cùng mình, thậm chí anh còn thấy phiền, bởi vì phải phân thân trông chừng cô.
Hạ Thính Nam kéo góc áo anh, một lần, hai lần, ba lần…
Cuối cùng Từ Bỉnh Nhiên cũng chịu quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô bằng gương mặt không cảm xúc, “Làm sao?”
Hạ Thính Nam: “Em không có đồ bơi.”
“Vậy em đi theo anh làm gì?”
“Ở nhà chán lắm…”
Từ Bỉnh Nhiên hít một hơi thật sâu, quay lại giữ chặt cánh tay của cô, dẫn cô vào quầy bán đồ bơi bên cạnh, tiện tay tìm một bộ đồ dành cho trẻ em.
Vậy mà Hạ Thính Nam lại không thích, cứ muốn một bộ giống hệt anh.
Từ Bỉnh Nhiên nghiêm mặt giải thích đồ bơi của nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-lau-hoa-hong/934729/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.