Băng Hùng Vương Tiểu Bạch tâm địa đơn thuần, nhìn qua đần độn, nhưng lại có sự kiên trì của hắn. Hắn biết rõ Tuyết Đế đã mất đi bản thể, nhưng vẫn đối với Tuyết Đế nói gì nghe nấy, cũng bởi vì Tuyết Đế năm đó đã cứu hắn, nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Hắn coi Tuyết Đế thành mẫu thân, đem mình làm ông ngoại. Khi hắn đối mặt nguy cơ sinh tử, nếu như chính mình chỉ đứng đây nhìn lấy, còn bằng cái gì mà có được đồng bạn như vậy?
Cho nên, Hoắc Vũ Hạo xông ra, không cần nghĩ ngợi mà xông ra. Với hắn mà nói, giờ phút này, bất kỳ giá nào cũng không bằng lao ra cho nội tâm thông suốt. Vì Tiểu Bạch, hắn nguyện ý mạo hiểm.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng tuyệt không phải không lý trí, hắn dựa vào, tự nhiên chính là phiến nghịch lân trước ngực. Mặc dù hắn không biết phiến nghịch lân này có thể giúp hắn ngăn trở uy lực của lôi điện hay không, coi như cản không nổi, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Tia chớp hình cầu từ trên trời giáng xuống, hạo nhiên chính khí khủng bố cơ hồ lập tức đem Hoắc Vũ Hạo nuốt trọn, Tuyết Đế muốn xông lại, nhưng thân thể còn không có tới gần, liền bị hạo nhiên chính khí bao la thiên địa đánh bay ra ngoài.
Băng Hùng Vương Tiểu Bạch nguyên bản ánh mắt bình tĩnh lúc này tràn ngập chấn kinh, hắn ngã trên mặt đất, rõ ràng cảm thụ được sinh mệnh mình trôi qua, cũng thấy rõ ràng, bộ dáng ông ngoại cùng thân thể của mình so sánh là nhỏ bé, nhưng lơ lửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642948/chuong-1071.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.