Hoắc Vũ Hạo trở lại gian phòng của mình, trước phân rõ một chút vị trí của mặt trời, mới biết là buổi sáng, khoảng cách giữa trưa còn có chưa tới một canh giờ, xem ra là đại sư huynh tận lực để nhị sư huynh sớm một chút đi gọi bản thân, cho bản thân một cái thời gian tu chỉnh.
Trong gian phòng, một thân quần áo trong ngoài hoàn toàn mới liền bày trên bàn, Hoắc Vũ Hạo cấp tốc đi tắm rửa một cái. Được tắm nước nóng, một thân mỏi mệt phảng phất đều biến mất, lấy tu vi hiện tại của hắn, mấy ngày không ngủ không nghỉ căn bản không tính cái gì.
Sau khi hắn tắm rửa xong, chuẩn bị thay đổi y phục, đột nhiên, trong đầu vang lên một giọng nói lo âu.
"Vũ Hạo, Vũ Hạo!" Tiếng kêu của Tuyết Đế bừng tỉnh Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo vội vàng hỏi: "Thế nào Tuyết Đế?"
Bạch quang lóe lên, Tuyết Đế đã xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo, sắc mặt nàng vội vàng mà nói: "Tiểu Bạch đâu? Còn ở trong Vong Linh Bán Vị Diện của ngươi sao? Ta cảm giác được hắn có chút không tốt, ngươi nhanh đưa hắn phóng xuất, hắn chỉ sợ tao ngộ phải bình cảnh."
"Ừm?" Hoắc Vũ Hạo giật nảy mình, Băng Hùng Vương Tiểu Bạch cùng Tuyết Đế tương quan mật thiết, năm đó Tuyết Đế cứu hắn, truyền thụ hắn năng lực, mới có Băng Hùng Vương sau này, lẫn nhau có một tia liên hệ mật thiết. Tuyết Đế đã nói vậy, nhất định là có phát hiện gì.
Hoắc Vũ Hạo không dám thất lễ, vội vàng niệm động chú ngữ, mở ra đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642947/chuong-1070.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.