Dương Tuyền nóng bỏng rõ ràng đang bị áp chế, đến mức suối nước Dương Tuyền dao động mãnh liệt, phóng thích ra từng đợt nhiệt lưu, duy trì nhiệt độ nhất định xung quanh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, chậm rãi thu liễm khí tức, đôi mắt trở nên càng lúc càng sáng. Hơi suy nghĩ một chút, hắn nâng lên tay phải, một đóa tiểu thảo màu băng lam kỳ dị từ trong tay hắn bay lên, chính là Bát Giác Huyền Băng Thảo phiên bản thu nhỏ.
Lặng lẽ dò xét thân thể mình một chút, trên mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra một tia mừng rỡ.
- Tiểu sư đệ, chúc mừng.
Bối Bối ha ha cười nói.
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, lên tiếng:
- Thực tế chứng minh, tác dụng của hồn linh mười vạn năm đúng là khổng lồ. Đại sư huynh, huynh cần phải cố gắng tu luyện nha.
Dứt lời, hắn đảo mắt tứ phương, nhìn vào đám thiên tài địa bảo bên bờ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Bối Bối mỉm cười, lên tiếng:
- Muốn hoàn thành khế ước hồn linh, phải hoàn toàn tự nguyện mới được. Tiểu sư đệ, chúng ta đi thôi.
Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía đông đảo tiên thảo, lên tiếng:
- Mọi người, Bát Giác đã cùng ta dung hợp, trở thành hồn linh của ta. Các ngươi hẳn là có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của nó, chuyện khác không nói nhiều, hẹn gặp lại.
Nói xong câu đó, Hoắc Vũ Hạo và Bối Bối riêng phần mình triển khai hồn đạo khí phi hành phá không bay lên, thừa dịp độc chướng trên sơn cốc vẫn chưa khôi phục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-ii-tuyet-the-duong-mon/642708/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.