Đường Niệm đợi đến khi thấy Đường Tam tiễn lão Kiệt Khắc đến ngoài cửa, mới xoay người nhìn Đường Hạo, không ngờ ông không trở về phòng ngủ, mà là nhắm mắt dưỡng thần, "Phụ thân, võ hồn của tụi con thật sự rất kém cỏi sao, Lam Ngân Thảo thật sự là võ hồn phế vật sao?" Mặt cậu lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
Đúng lúc này, Đường Tam vừa tiễn lão Kiệt Khắc về, vốn dĩ trong lòng hắn cũng đã có vài phần mất mát, dù sao hồn hoàn có thể là cơ hội duy nhất giúp hắn đề cao Huyền Thiên Công. Bản thân vừa cảm thấy mất mát lại cộng với biểu tình trên mặt Đường Niệm, làm cho trạng thái của hắn hạ thấp hơn bình thường.
"Phụ thân, người về phòng ngủ tiếp một lát đi, con đi chuẩn bị cơm trưa."
Nghe thấy giọng nói của Đường Tam hơi trầm xuống, trong lòng Đường Niệm lộp bộp, xong rồi, chơi quá trớn rồi.
Đường Hạo vẫn như cũ nhắm mắt, giống như không nghe được ý tứ của hắn, nói: "Con cũng cảm thấy rất thất vọng phải không. Cũng muốn đi trở thành Hồn Sư sao? Các con đều cảm thấy, Hồn Sư là nghề nghiệp tốt, đều muốn trở nên nổi bật sao?"
Đường Tam sửng sốt một chút, "Không có việc gì, phụ thân, trở thành một thợ rèn cũng rất tốt ạ, đều có thể tự nuôi sống bản thân. Không phải người đã đồng ý với con, muốn dạy con chế tạo nông cụ sao?"
Đường Hạo chậm rãi mở to mắt, từ trong mắt ông, Đường Tam thấy được cảm xúc kích động, trong lúc vô tình, tay phải của Đường Hạo đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-dau-la-chi-bao-ho-tan-ha-tu-la/1043554/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.