Chương trước
Chương sau
Đường Niệm đợi đến khi thấy Đường Tam tiễn lão Kiệt Khắc đến ngoài cửa, mới xoay người nhìn Đường Hạo, không ngờ ông không trở về phòng ngủ, mà là nhắm mắt dưỡng thần, "Phụ thân, võ hồn của tụi con thật sự rất kém cỏi sao, Lam Ngân Thảo thật sự là võ hồn phế vật sao?" Mặt cậu lộ ra vẻ vô cùng thất vọng.
Đúng lúc này, Đường Tam vừa tiễn lão Kiệt Khắc về, vốn dĩ trong lòng hắn cũng đã có vài phần mất mát, dù sao hồn hoàn có thể là cơ hội duy nhất giúp hắn đề cao Huyền Thiên Công. Bản thân vừa cảm thấy mất mát lại cộng với biểu tình trên mặt Đường Niệm, làm cho trạng thái của hắn hạ thấp hơn bình thường.
"Phụ thân, người về phòng ngủ tiếp một lát đi, con đi chuẩn bị cơm trưa."
Nghe thấy giọng nói của Đường Tam hơi trầm xuống, trong lòng Đường Niệm lộp bộp, xong rồi, chơi quá trớn rồi.
Đường Hạo vẫn như cũ nhắm mắt, giống như không nghe được ý tứ của hắn, nói: "Con cũng cảm thấy rất thất vọng phải không. Cũng muốn đi trở thành Hồn Sư sao? Các con đều cảm thấy, Hồn Sư là nghề nghiệp tốt, đều muốn trở nên nổi bật sao?"
Đường Tam sửng sốt một chút, "Không có việc gì, phụ thân, trở thành một thợ rèn cũng rất tốt ạ, đều có thể tự nuôi sống bản thân. Không phải người đã đồng ý với con, muốn dạy con chế tạo nông cụ sao?"
Đường Hạo chậm rãi mở to mắt, từ trong mắt ông, Đường Tam thấy được cảm xúc kích động, trong lúc vô tình, tay phải của Đường Hạo đã nắm chặt, trên khuôn mặt già nua đã xuất hiện một tia vô cùng lạnh lùng, "Hồn Sư? Hồn Sư thì có ích lợi gì? Đừng nói chỉ là một cái phế võ hồn, cho dù là võ hồn lợi hại nhất, Hồn Sư cường đại nhất thì có thể có ích lợi gì? Chẳng qua vẫn là phế vật mà thôi." Cảm xúc của Đường Hạo rất kích động, cơ thể ông đang run rẩy, trong lúc mơ hồ, Đường Tam thấy được gì đó trong suốt trong mắt phụ thân.
Nhìn thấy Đường Hạo kích động, Đường Niệm duỗi tay ngăn cản Đường Tam muốn nhanh chóng chạy tới, hít sâu một hơi, kiên định nói, "Đúng, tụi con là muốn trở thành một Hồn Sư. Mặc kệ là phế võ hồn hay là võ hồn lợi hại nhất, mặc kệ hồn lực cao hay là hồn lực thấp, con đều muốn thử xem, con không muốn vào thời khắc nguy hiểm, lại giống như một con kiến."
Nghe được lời Đường Niệm nói, Đường Hạo cũng không có tiến lên trực tiếp đánh cậu, mà là bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, hỏi Đường Tam: "Con cũng nghĩ như vậy sao?"
"...... Dạ." Đường Tam do dự một hồi, gật gật đầu, đồng ý với lời của Đường Niệm.
Nhắm mắt, Đường Hạo bỗng nhiên mở mắt ra nói, "Nếu như đã thế, vậy phóng võ hồn của các con ra, để ta nhìn xem, các con rốt cuộc lấy tự tin từ nơi nào?"
Đường Tam cùng Đường Niệm nhìn nhau một cái, gật gật đầu, đồng thời nâng tay phải lên, lặng lẽ thúc giục Huyền Thiên Công trong cơ thể, ý thức tập trung cảm thụ luồng nhiệt đặc thù kia cùng Huyền Thiên Công dung hợp thành một, sau đó ánh sáng màu lam nhàn nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay của họ.
Lúc này, trong tay Đường Tam xuất hiện một cây cỏ nhỏ xanh biếc, còn Đường Niệm, đang cầm một cây dù màu lam được đóng lại.
Đường Hạo thất thần, ngơ ngẩn nhìn Lam Ngân Thảo trong tay Đường Tam một hồi, thật lâu sau mới dần dần khôi phục lại, trong mắt không ngừng xuất hiện ánh sáng, lẩm bẩm thì thầm: "Lam Ngân Thảo, vậy mà là Lam Ngân Thảo. Thật giống với nàng."
Lại quay sang nhìn cây dù của Đường Niệm, "Mở dù của con ra."
Đường Niệm mở dù ra, nói thật, cậu cũng có chút kinh ngạc, dù sao, cậu cũng chưa thấy hình dạng khi cây dù này được mở ra.
Chỉ thấy khi Lam Ngân Tán mở ra, tán dù có màu lam còn toàn bộ khung dù đều có màu trắng.
Lại thấy, Lam Ngân Tán trong tay Đường Niệm và Lam Ngân Thảo trong tay Đường Tam đều tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt, Lam Ngân Thảo trong tay Đường Tam nhanh chóng dán lên bề mặt dù, giống như hoa văn trên dù.
Đường Hạo đột nhiên đứng lên, trừng mắt nhìn Lam Ngân Tán, động tác đột ngột suýt nữa làm cho Đường Tam trước mặt ông té ngã, không duy trì được khống chế với Lam Ngân Thảo, mà võ hồn dù của Đường Niệm cũng bị ảnh hưởng, võ hồn của hai người nháy mắt biến mất.
"Phụ thân." Hai người nghi hoặc nhìn lại, đồng thời hỏi.
Đường Hạo không kiên nhẫn phất phất tay, "Không cần làm phiền ta." Nói xong, cũng đã xốc rèm cửa vào phòng trong.
"Nhưng mà, con còn một võ hồn khác." Đường Tam và Đường Niệm đồng thời đều nói ra một câu, tiếp theo, đều kinh ngạc nhìn đối phương. Sau đó, liền nhìn nhau cười.
Họ vẫn nói ra, hôm nay sau khi thức tỉnh võ hồn mình cũng không giống người thường. Chuyện này cả Tố Vân Đào lẫn lão Kiệt Khắc đều không biết, dù sao, những người đó vẫn chỉ là người ngoài mà thôi.
......
【 Quy tắc chung trong Huyền Thiên Bảo Lục của Đường Môn, điều thứ nhất: Vĩnh viễn đừng để người mà ngươi không cách nào tin tưởng hoàn toàn, biết được thực lực chân chính của ngươi. 】
......
Huyền Thiên Bảo Lục, Đường Tam sớm đã nhớ kỹ trong lòng, đối quy tắc chung càng tuyệt đối kiên trì thực hiện. Mà Đường Niệm được chính tay Đường Tam chỉ dạy, những chuyện này cũng hiểu rõ ràng, huống chi, ở trong lòng Đường Niệm, cái này còn rất có ích.
Đột nhiên rèm cửa được vén lên, Đường Hạo lại lần nữa xuất hiện ở phòng ngoài, lúc này, trên mặt ông là biểu hoàn toàn khiếp sợ, có thể thấy được, hai mắt ông đỏ bừng, giống như vừa rồi đã khóc.
Đường Tam không mở miệng, mà giống như lúc nãy giơ tay phải lên, đồng thời chậm rãi giơ tay trái của mình lên.
Đường Niệm thấy động tác của hắn, cũng không lập tức làm theo, bởi vì, cậu còn một chút do dự, rốt cuộc, có nên hay không......
Mà bên kia xuất hiện trong tay Đường Tam, không phải là ánh sáng lam, mà là ánh sáng màu đen nhàn nhạt, ánh sáng này từ bên trong lòng bàn tay hắn tỏa ra, ánh sáng nháy mắt ngưng tụ, một đồ vật kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đó là một cái chùy toàn thân đen nhánh, cán chùy dài khoảng nửa thước*, đầu chùy hình trụ, nhìn qua rất giống bản thu nhỏ của chùy rèn, nhưng mặt ngoài của cây chùy đen nhánh kia, lại có một cổ ánh sáng đặc thù, trên đầu chùy hình trụ, có một vòng hoa văn nhàn nhạt quấn quanh.
*Một thước = 1/3 mét
Cây chùy: cây búa
Không biết vì sao, khi cây chùy này xuất hiện trong tay Đường Tam, toàn bộ không khí trong phòng đều có vẻ có chút áp lực, mà Đường Tam giống như không cách nào thừa nhận trọng lượng của cây chùy này, chỉ có thể nắm lấy nó, cánh tay chậm rãi hạ xuống. Sắc mặt của hắn đã trở nên có chút tái nhợt.
Xem ra, cây chùy nhỏ màu đen này, tiêu hao rất nhiều nội lực của hắn. Cho dù là Đường Tam, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế được mình nắm chặt cán chùy. Cây chùy này, trọng lượng của nó vượt xa chùy đúc rất nhiều.
"Cái này, đây là......." Đường Hạo giống như bước một bước xa liền tới trước mặt Đường Tam, bắt lấy tay nắm cây chùy của hắn, đưa tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất hiện tại Đường Tam không hề có cảm giác cây chùy kia đang đè nặng lên tay mình.
Khi tay Đường Hạo nắm lấy tay hắn, một loại cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên làm cho Đường Tam trong lòng sinh ra thoải mái, "Phụ thân, có gì không đúng ạ?" Nhìn cây chùy nhỏ màu đen kia, tia kích động đã biến mất lại lần nữa xuất hiện trong mắt Đường Hạo, "Song sinh võ hồn. Vậy mà là song sinh võ hồn. Con trai, con trai ta." Đột nhiên, Đường Hạo mở rộng hai cánh tay cường tráng, ôm chặt Đường Tam vào lòng.
Nhìn hai người ôm nhau, Đường Niệm không có ý muốn quấy rầy. Mình có Đường Tam để dựa vào, nhưng còn Đường Tam, chuyện cậu có thể làm, chỉ là làm bạn. Mà loại cảm giác dựa dẫm này, chỉ có phụ thân Đường Hạo có thể cho.
Một lát sau, nhìn thấy Đường Tam có chút chịu đựng không nổi, Đường Niệm cười nói, "Phụ thân, người còn chưa xem võ hồn của con đâu đó."
"Con, con cũng là..." Đường Hạo lại nhìn Đường Niệm, cực kỳ kích động hỏi.
Đường Niệm cười cười không đáp, không giống với Đường Tam, cậu là giơ cả hai tay lên, ánh sáng màu đen đồng dạng tỏa ra, chậm rãi ngưng tụ thành......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.