"Không biết, ta sẽ giữ bí mật. Không biết vì sao, sau lần đột phá này, ta cảm giác được ngươi đặc biệt trọng yếu, ngươi là trọng yếu nhất." Độc Bạch nắm chặt tay Đường Tam, "Đặc biệt, đặc biệt trọng yếu."
Khoé miệng Đường Tam co giật một lát, muốn rút tay ra nhưng Độc Bạch nắm rất nhanh và chặt.
"Trọng yếu như thế nào?"
Độc Bạch nói: "Ta cũng không rõ ràng, chính là cảm giác như vậy. Ngươi cũng biết, người có được Thiên Hồ Biến có cảm giác đặc biệt nhạy cảm. Ta chỉ cảm thấy, ngươi đặc biệt quan trọng với ta, là người thân cận nhất, so với bất kỳ ai đều thân mật hơn. Ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, ta cũng tin tưởng ngươi sẽ đối tốt với ta."
Lời này nếu Mỹ công tử nói với hắn thì thật tốt biết mấy. Đường Tam âm thầm oán trách, cuối cùng cũng rút được tay mình ra.
"Ài, ài, ài, ngươi đừng chạy a! Ta không nhìn thấy, ngươi phải chiếu cố người mù a!" Độc Bạch phất tay bắt loạn.
Đường Tam né tránh một bên, tức giận nói: "Ngươi tu luyện cho tốt đi, đem ánh mắt của ngươi khôi phục rồi hẵng nói."
"Được rồi, được rồi, tất cả nghe theo ngươi." Độc Bạch lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Tử Cực Ma Đồng khôi phục ánh mắt của mình.
Trọn vẹn một giờ, hắn mới khôi phục lại, hai mắt vẫn có chút sưng đỏ, nhưng có thể nhìn thấy mọi vật rồi.
Hắn mở to mắt, nhìn thấy Đường Tam liền nói: "Tiểu Đường, có thể nhìn thấy ngươi thật tốt."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-5-trung-sinh-duong-tam-2/2147257/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.