"A a. Mấy ngày nay có vị sư huynh bế quan tu luyện, ta phải chăm sóc cho hắn." Đường Tam nói.
"Ngươi đã báo cáo với ta chưa? Sao không thấy ngươi nói với ta?" Mỹ công tử hai tay chống nạnh, mang theo vài phần hờn dỗi nói.
Nhìn diện mạo xinh đẹp này, Đường Tam lập tức ngẩn người.
Mỹ công tử tựa hồ cũng cảm thấy thái độ của mình không đúng, vội vàng thả tay xuống, trên khuôn mặt đẹp mang vài nét xấu hổ.
Đường Tam cũng không giải thích, rất vâng lời đáp: "Mỹ tỷ, ta sai rồi."
"Hừ. Lần này coi như cho qua, lần sau muốn nghỉ phải nói với ta, rõ chưa?"
"Được, được ..." Đường Tam vội vàng đáp ứng.
"Ta đi đây." Mỹ công tử trừng mắt liếc hắn một cái, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của nàng, Đường Tam lại càng vui vẻ, nàng đang lo lắng cho mình sao?
Mỹ công tử vừa đi vừa tự hỏi chính mình, đây là thế nào? Sao vừa nhìn thấy người này, mình lại không khống chế được tâm tình?
Vài ngày không gặp Đường Tam, nàng cảm giác thiếu vắng gì đó, trong lòng cũng trống rỗng. Hôm nay theo thói quen đi qua quảng trường nhìn một chút, lại thấy hắn đang quét sân, không nhịn được liền đi tới.
Đường Tam vừa rồi nhìn nàng vô cùng vui vẻ, biểu cảm đó nàng đã nhớ thật sâu. Không biết vì sao, chính nàng cũng cảm thấy vui sướng.
Chính là nhịn không được nghĩ đến hắn a. Thật sự là ...
Ngày nhìn thấy Mỹ công tử là một ngày đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-5-trung-sinh-duong-tam-2/2147255/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.