Kiếm quang thiêu đốt đến cực hạn trong nháy mắt bộc phát, kiếm ý kinh người bay lên trời, tuyển thủ Đan Đỉnh Hạc Yêu cùng Liệt Dương Hoa Tinh tộc đồng thời biến mất, chỉ để lại một đạo kiếm quang, một đạo kiếm quang kinh thiên động địa. Nhân Kiếm hợp nhất! Thiên Nhân hợp nhất!
Tại đây trong khoảnh khắc này, bọn họ đều đạt đến đỉnh phong. Đan Đỉnh Hạc Yêu có cảm giác vô cùng thoả mãn, dường như mình đã đâm rách trời xanh rồi, cũng đã phá vỡ bình cảnh đã vây khốn bao lâu nay.
Đây là một kích cường đại nhất của hắn từ trước đến nay, dù một kích này thiêu đốt triệt để cái mỏ của hắn, thiêu đốt sinh mệnh lực của hắn, cần rất lâu mới có thể khôi phục lại nhưng hắn không hối hận. Có thể tung ra một kích như vậy trước khi đột phá Thần cấp sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho hắn khi đột phá Thần cấp trong tương lai.
Một đạo kiếm mang từ trên trời giáng xuống, so với một kích súc thế của Đại Miêu hôm qua còn cường đại hơn. Suy cho cùng, đây là một đòn chí mạng tổng hợp sức mạnh của hai người, là một kích súc thế của người luyện kiếm nhiều năm, là sức mạnh bùng nổ bỏ qua mọi thứ.
Đúng lúc này, Mỹ công tử động. Tay phải của nàng kéo theo Thiên Cơ Linh lấp lánh ngân quang, ở trên không trung vẽ lên một đường vòng cung duyên dáng.
Trong chớp mắt này, nàng cùng Đường Tam ở phía sau dường như đã hoàn toàn hòa thành một thể. Đường vòng cung màu bạc không có khí tức mãnh liệt, chỉ có hương vị công chính bình hoà, ánh sáng dìu dịu chậm rãi dâng lên.
Một gợn sóng màu bạc mờ nhạt dần dần hiện ra.
Đan Đỉnh Hạc Yêu đối diện đã từ bỏ tất cả và thiêu đốt chính mình để bộc phát. Mà bọn họ bên này lại giống như một thanh niên đang kéo theo người yêu của mình, dùng bầu trời làm nền, vẽ lên từng vòng tròn hoàn mỹ. Một bên khốc liệt, một bên lại bình thản. Trong nháy mắt tiếp theo, hai bên liền va chạm.
Mỹ công tử dựa vào lồng ngực Đường Tam, trong chớp mắt này nàng chỉ thấy tinh thần khí của mình hoàn toàn hoà thành một thể với hắn. Hai người không còn cách xa nhau nữa, ngay cả con tim cũng chung một nhịp đập, trong nàng có ta, trong ta có nàng.
Vòng sáng màu bạc trên không trung phát ra ánh sáng dìu dịu trong không khí. Điều kỳ diệu là, kiếm mang đầy trời lần lượt lặng yên biến mất trong vòng tròn kia.
Đúng vậy, cứ thế biến mất, không để lại một chút dấu vết nào.
Thiên Chi Huyền Viên!
Đường Tam dắt tay Mỹ công tử vẽ ra Thiên Chi Huyền Viên.
Trong khoảnh khắc này, Mỹ công tử thậm chí cảm giác được quan hệ của mình và hắn đã tiến thêm một bước, cảm ngộ của mình với không gian cũng tăng lên một cấp độ mới.
Thiên Chi Huyền Viên đã vẽ ra một thế giới mới, một bầu trời mới. Kiếm quang sáng chói kia giống như bị xoá đi, không để lại dấu vết.
Không có một chút kiếm ý nào trùng kích lên người bọn họ, tinh thần khí hoàn toàn hợp nhất, Tinh Thần Lực của Mỹ công tử đã thăng hoa lên một cấp độ cao hơn.
Dù ngay sau đó Tinh Thần Lực của nàng sẽ hạ xuống, nhưng mà trong chớp mắt vừa rồi, nàng cảm nhận được rất nhiều. Nàng cảm nhận được từng hơi thở trong quảng trường, cũng cảm nhận được ngàn vạn hơi thở nhỏ yếu xung quanh.
Thần Thức, đây chính là Thần Thức.
Nàng không biết Đường Tam làm được như thế nào, nhưng nàng hoàn toàn có thể khẳng định, vừa rồi khi Tinh Thần Lực của nàng hoàn toàn dung hợp với Tinh Thần Lực của Đường Tam, Tinh Thần Lực của bọn họ đã tăng lên cấp độ Thần Thức nên vòng tròn kia mới hoàn mỹ như vậy. Đây là thần kỹ ở cấp độ Thần cấp.
Trên không trung, thân ảnh Đan Đỉnh Hạc Yêu lại hiện ra, tuyển thủ Liệt Dương Hoa Tinh tộc sắc mặt trắng bệch xuất hiện bên cạnh hắn. Bọn họ rơi xuống đất, nhìn đối phương đứng ở đối diện nắm tay nhau, liền chậm rãi cúi đầu xuống. Tranh tài kết thúc. Dù Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng còn chưa tuyên bố nhưng trận đấu này đã kết thúc, bởi vì kết cục đã định.
"Tu La, Mỹ công tử, đạt được quán quân thi đấu hai người." Thanh âm dễ nghe của Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng vang lên.
Đường Tam quay đầu nhìn về phía vị Đại Yêu Hoàng này, trong lòng hơi chấn động. Khi tuyên bố thắng lợi, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng để tên mình ở trước mà không phải là Mỹ công tử. Chẳng lẽ, trong nháy mắt vừa rồi, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng đã cảm giác được cái gì sao?
Khi Đường Tam sử dụng Thiên Chi Huyền Viên là hoàn toàn dựa vào huyết thệ dẫn dắt, bằng vào Tinh Thần Lực của bản thân cùng Mỹ công tử dung hợp, mới khiến Tinh Thần Lực tạm thời tăng lên thành Thần Thức, cuối cùng hoá giải xả thân kích của đối phương.
Sở dĩ Đường Tam không sử dụng huyết mạch chi lực của hắn là vì sợ bị Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng thăm dò, nhưng đối phương dường như đã cảm nhận được cái gì đó. Đúng vậy, Đường Tam sử dụng huyết thệ. Thân đã từng là Thần Vương, hắn hiểu quá rõ sức mạnh của lời thề. Hắn cam tâm tình nguyện lập huyết thệ vì Mỹ công tử, một phần là vì bằng vào huyết thệ hắn có thể thủ hộ nàng tốt hơn, một phần là vì khi nàng gặp nguy hiểm thì hắn có thể ngay lập tức cảm ứng được, cũng có thể thông qua huyết thệ để lực lượng của hai người kết hợp, huyết mạch tương thông.
Mỹ công tử quay đầu nhìn Đường Tam.
Thắng, bọn họ thắng. Về phần cuối cùng làm sao lại thắng thì nàng không quá chú ý.
Nàng cúi đầu nhìn xuống tay mình, cũng nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Khi thi triển Thiên Chi Huyền Viên, hắn dùng tay phải nắm lấy tay phải của nàng, mà hiện tại thì đổi thành tay trái của hắn nắm tay phải của nàng.
Khi hắn nắm chặt tay mình, nàng có cảm giác đặc biệt kỳ diệu, dường như vốn dĩ là nên như vậy. Mang trên mặt một nụ cười, nhưng không có ý định buông ra. Đường Tam cũng giống khán giả của nàng, không còn gì phải áp chế nữa rồi. Hắn muốn tháo mặt nạ xuống để nàng biết tất cả. Hắn muốn ôm nàng, để nàng dựa vào hắn như khi thi triển Thiên Chi Huyền Viên. Hắn nắm tay của nàng, cũng muốn thủ hộ trái tim nàng.
Dùng thần kỹ hóa giải một kích mạnh nhất của đối phương, cuối cùng thu được thắng lợi. Tất cả quang huy đều thuộc về Mỹ công tử đang đứng phía trước, và tiếng hoan hô như sơn hô hải khiếu vang dội trời xanh. Song quán quân, thi đấu cá nhân cùng thi đấu hai người, Mỹ công tử đều thu được vị trí cao nhất. Không hề nghi ngờ, bắt đầu từ giờ khắc này, nàng đã chính thức đứng trên đỉnh phong.
Nàng có chút run rẩy, bàn tay đang nắm chặt tay nàng kia truyền đến nhiệt độ làm dịu trái tim đang đập loạn xạ của nàng. Lúc này, đôi mắt nàng có chút ướŧ áŧ.
Ở trong Khổng Tước Yêu tộc, nàng luôn bị mọi người xa lánh. Chỉ có mẫu thân mang lại cho nàng ấm áp, phụ thân vẫn luôn rất nghiêm khắc. Từ khi nàng có ký ức đến nay, phụ thân chỉ không ngừng đốc thúc nàng tu luyện. Về sau, mẫu thân nói cho nàng rất nhiều chuyện, giảng thuật cho nàng câu chuyện bi thảm của nhân loại. Đợi khi nàng lớn hơn một chút thì biết trách nhiệm của mình vì nhân loại. Tuổi thơ của nàng tưởng chừng chẳng có gì suиɠ sướиɠ, có lẽ chỉ khi ở trà sữa điếm phụ mụ mụ bán trà sữa, nàng mới có thể thả lỏng.
Bề ngoài, nàng là tiểu công chúa của Khổng Tước Yêu tộc, nhưng trong tộc, đại đa số Khổng Tước Yêu tộc đều không coi nàng là tộc nhân mà đối đãi. Trong mắt bọn họ, nàng chỉ là tạp chủng có huyết mạch nhân loại. Nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, hoá phẫn nộ thành động lực, khi Khổng Tước Đại Yêu Vương phát hiện bản thân không cần đốc thúc, nàng càng cố gắng hơn so với tất cả Khổng Tước Yêu tộc cùng tuổi thì dần dần, Khổng Tước Đại Yêu Vương cũng không còn nghiêm khắc nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]