Được ánh sáng màu vàng chiếu rọi, mặt biển ô nhiễm bên dưới bắt đầu xuất hiện biến hoá. Cùng là sóng biển ngập trời, nhưng dường như có vô số tạp khí bốc hơi lên, dưới kim quang chiếu rọi mà dần hoá thành hư vô.
"Không có bất kỳ tồn tại nào có thể gây hại biển cả." Thanh âm lạnh như băng của Đường Tam vang vọng bầu trời, một đạo kim quang bỗng bắn ra từ đuôi Hải Thần Tam Xoa Kích trong tay hắn, lập tức xuyên qua hải ôn.
Ngay lập tức, tất cả mọi thứ xung quanh, dù là bầu trời hay hải dương trong khoảnh khắc này đều biến thành màu vàng, một màu vàng xán lạn.
Thần Thức của Đường Tam nhanh chóng tiêu hao, nhưng giờ khắc này hắn không hề giữ lại. Sau khi đi đến thế giới này, ngoại trừ vì Mỹ công tử, đây là lần đầu tiên hắn phóng ra Thần Thức của mình mà không hề giữ lại. Dù làm vậy sẽ càng bị vị diện bài xích, nhưng hắn không hề hối hận.
Thân là Hải Thần, nếu ngay cả biển rộng cũng không thể thủ hộ, vậy hắn có tư cách gì để sở hữu Thần Vị này.
Hải ôn lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà biến mất, thậm chí còn có từng tàn hồn lơ lửng trên mặt biển. Tàn hồn nhỏ yếu thậm chí không sáng bằng đom đóm, còn tàn hồn lớn mạnh hơn thì có cái có đường kính vượt quá một mét.
Không hề nghi ngờ, đây là những sinh vật biển chết vì hải ôn lưu lại. Nhưng lúc này, tàn hồn của bọn nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-dai-luc-5-trung-sinh-duong-tam-2/2146352/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.