Chương trước
Chương sau
Đường Tam lắc đầu, nói: "Ngài không cần lo lắng như vậy. Bởi vì thực tế các Hoàng Giả đều hiểu Thụ Tổ không thể chính thức sống lại. Thụ Tổ khống chế bản nguyên sinh mệnh hạch tâm của vị diện, đó là lực lượng cốt lõi của vị diện. Lúc trước sở dĩ Thần Thức của Thụ Tổ tán loạn không phải vì hắn chết, mà là do thăng hoa đến một trình độ nhất định, vì không có Thần Vị chèo chống Thần Thức cường đại nên đã đồng hoá với thiên địa, trở thành một bộ phận của vị diện. Cho nên, hắn chỉ sống lại một ít bản năng, không phải là toàn bộ ý chí. Nếu không, vị diện sẽ rung chuyển. Hơn nữa, pháp tắc vũ trụ không cho phép tình huống đó xuất hiện."

Tiêu Hà chợt nói: "Thì ra là vậy. Ta cho là vội vàng tiến hành luận võ chiêu thân là có liên quan đến việc Thụ Tổ thức tỉnh, hiện tại xem ra chỉ là tranh đoạt vị trí Hoàng Giả. Nhưng bây giờ có thêm một vị trí trống, cạnh tranh sẽ càng thêm kịch liệt. Bởi vì sẽ có càng nhiều cường giả Thập Nhất giai thấy mình có cơ hội. Lần này ngươi và Tiểu Mỹ muốn tranh đoạt mỗi người một vị trí sao?"


Đường Tam khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy. Hoặc là nói, ba cái đều là của chúng ta."

Ánh mắt Tiêu Hà ngưng tụ, "Ý của ngươi là, vị trí Hoàng Giả bình thường không đủ cho ngươi?" Hắn thông minh cỡ nào, vừa nghe đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Tam.

Đường Tam cười một tiếng, nói: "Ngài biết quá nhiều rồi."

Trong ánh mắt Tiêu Hà lộ ra vẻ lo lắng, "Ngươi đây là muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa. Ta chỉ hy vọng ngươi nghĩ cho Tiểu Mỹ nhiều hơn, đừng quá liều lĩnh. An toàn của các ngươi mới là trên hết, không phải là thành tựu Hoàng Giả. Ngươi hiểu được ý của ta sao? Là một người cha, ta không hy vọng con gái mình có bất kỳ nguy hiểm nào."

Đường Tam cười, "Ngài yên tâm, ta càng coi trọng điểm này hơn. Nếu không tuyệt đối nắm chắc, ta sẽ không hành động. Cho nên không có gì gọi là mạo hiểm."


"Vậy là tốt rồi. Theo cảm giác, ngươi dường như trở nên nội liễm hơn. Xem ra lần này ra ngoài, ngươi có thu hoạch không nhỏ." Tiêu Hà tán thưởng nhìn Đường Tam. Hiện tại tu vi của hắn đã tăng lên, nhưng hắn vẫn không thể cảm nhận được thực lực chân chính của Đường Tam.

"Nhạc phụ đại nhân, ta không thể trở về vô ích được, ta sẽ giúp ngài giải quyết một số vấn đề." Vừa nói, Đường Tam đưa tay lên, vỗ vào ngực Tiêu Hà.

Tiêu Hà thậm chí không có thời gian phản ứng, ngay sau đó hắn cảm giác được cả người mình như rơi vào một lò lửa.

Năng lượng sinh mệnh khổng lồ lập tức xông vào người hắn, cũng nhảy vào tinh thần chi hải của hắn. Giờ phút này, Tiêu Hà thậm chí có cảm giác linh hồn xuất khiếu. Huyết dịch trong cơ thể sôi trào, huyết mạch Khổng Tước Biến phát ra ánh sáng màu bạc sáng chói.


Hai mắt Đường Tam biến thành màu lam, khí tức sinh mệnh vô cùng nồng đậm bắn ra từ người hắn ngay lập tức kinh động đến các cường giả trên đảo Nguyệt Nha.

Lão sư của hắn Trương Hạo Hiên, còn có các đồng bạn, Độc Bạch, Trình Tử Chanh, Đại sư huynh Vũ Băng Kỷ và các cường giả trong học viện Cứu Thục đều đến.

Khi bọn họ nhìn thấy người đến là Đường Tam thì mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, cơ thể bọn họ đã bị năng lượng sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ nhấn chìm.

Vũ Băng Kỷ có cảm thụ rõ ràng nhất, bởi vì thực lực của hắn đã đạt đến Cửu giai đỉnh phong, hơn nữa vẫn luôn áp chế tu vi của mình theo lời Đường Tam. Lúc trước Đường Tam nói với hắn, ở Cửu giai, hắn nên áp chế bản thân, tích luỹ lực lượng càng nhiều càng tốt, sau đó đột phá thành Thần thì có thể góp ít thành nhiều, để tương lai của mình có nhiều tiềm năng hơn.
Lúc trước có Băng Phong Vương Tọa kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyết mạch, huyết mạch của hắn đã tăng lên không nhỏ. Hắn đã rất cố gắng áp chế cảnh giới, nhưng vào lúc này, bị năng lượng sinh mệnh từ người Đường Tam kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hắn rốt cuộc đã không thể áp chế được nữa. Cả người lập tức bắn ra quang mang màu băng lam mạnh mẽ. Trong mơ hồ, bầu trời tối sầm lại.

Đường Tam mỉm cười, trên đỉnh đầu hiện ra con mắt màu trắng dựng thẳng lóe lên quang mang bảy màu. Một đạo bạch quang sáng chói chiếu xuống Độc Bạch. Ngay sau đó, lại một đạo kim quang từ trong cơ thể hắn bắn ra, bao phủ trên người Trình Tử Chanh.

Cuối cùng, một toà bảo tháp hiện lên, quang ảnh hư ảo và vặn vẹo bao phủ người Cố Lý.

Trong chớp mắt bọn họ đều cảm thấy sôi trào trước đó chưa từng có, Yêu Thần biến, Thiên Tinh biến dường như đều bốc cháy.
"Ta không có thời gian để chờ, cũng không có thời gian để các ngươi chậm rãi tu luyện, hy vọng ta làm như vậy không phải là đốt cháy giai đoạn. Sau hôm nay, các ngươi cần cố gắng tu luyện, vững chắc cảnh giới của mình."

Thanh âm của Đường Tam vang lên trong tai mỗi người, nhưng thời điểm này, dù là Vũ Băng Kỷ, Cố Lý, Trình Tử Chanh hay Độc Bạch đều không thể suy nghĩ, chỉ có thể ghi nhớ lời nói của hắn sâu trong trí nhớ của mình.

Huyết mạch của bọn họ đều nhanh chóng tăng lên, Vũ Băng Kỷ trực tiếp tiến vào giai đoạn độ kiếp, ba người còn lại cũng nhanh chóng đề cao tu vi của mình, tiến gần đến cảnh giới của Vũ Băng Kỷ. Bầu trời cũng ngày càng trở nên âm u hơn.

Đôi mắt Đường Tam dần biến thành màu vàng, Tiêu Hà trước người hắn cũng gặp phải tình huống tương tự Vũ Băng Kỷ. Được năng lượng sinh mệnh khủng bố thấm vào, Khổng Tước Biến không ngừng thiêu đốt, sôi trào và thuần hoá. Thậm chí Thần Thức bài xích cỗ thân thể này khi đoạt xá cũng đang suy yếu, do đó khiến Thần Thức của hắn dung hợp hoàn hảo hơn với thân thể này.
Thần Thức bị phong ấn trước đây là vì sợ tinh thần chi hải không thể chịu đựng được, nhưng vào giờ khắc này, tinh thần chi hải của Tiêu Hà đang bắt đầu lột xác thành Thần Thức chi hải.

Trương Hạo Hiên cũng cảm nhận được mình đang được năng lượng sinh mệnh trên người Đường Tam ôn dưỡng. Tuy rằng hắn không thể đột phá cảnh giới, nhưng được năng lượng sinh mệnh ôn dưỡng, Yêu Thần biến của hắn nhanh chóng được thuần hoá, huyết mạch tăng lên, tiềm năng tăng lên, tu vi cũng đang tăng lên.

Rốt cuộc Đường Tam đã đạt tới trình độ nào? Là người duy nhất còn có khả năng suy nghĩ trong đám người, lúc này Trương Hạo Hiên trong lòng đơn giản là không thể tin được.

Bây giờ Đường Tam tương đương là dùng sức một người tăng thực lực của năm người lên cấp độ Vương Giả. Mà khiến Trương Hạo Hiên kinh ngạc hơn là, xung quanh đảo Nguyệt Nha có vô số điểm lam quang đang bốc lên không trung.
Bầu trời đã giăng đầy mây đen, nhưng lôi kiếp đáng lẽ phải hạ xuống từ lâu dường như bị thứ gì đó ngăn lại.

Hắn đã mạnh tới mức có thể khống chế thiên kiếp? Trương Hạo Hiên kinh ngạc nghĩ.

Mà sự thật gần đúng như thế. Bây giờ Đường Tam đang ở đảo Nguyệt Nha, ở chỗ này hắn có thể sử dụng tín ngưỡng lực vô cùng vô tận. Bằng vào Thần Vị, chỉ xét về cấp độ, không có bất kỳ tồn tại nào có thể so sánh với hắn. Mượn tín ngưỡng lực che giấu thiên cơ, để thiên kiếp không tìm thấy mục tiêu, sự việc chỉ đơn giản là vậy.

"Nhạc phụ đại nhân, ngài bắt đầu trước a." Đường Tam khoát tay, đẩy Tiêu Hà ra. Lúc này Tiêu Hà đã tỉnh táo lại, toàn thân ngân quang vờn quanh, sau lưng xuất hiện quang ảnh Khổng Tước màu bạc sáng chói.

Tín ngưỡng lực trên bầu trời tách ra, sau đó một đạo lôi đình cực lớn từ trên trời giáng xuống, thẳng đến chỗ Tiêu Hà.
Trong mắt Tiêu Hà lập loè ngân quang, hai tay hư dẫn. Lập tức, đạo lôi đình chệch hướng, xẹt qua bên cạnh người hắn. Chính là thần kỹ trấn tộc của Khổng Tước Yêu tộc, Đấu Chuyển Tinh Di.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.