Chương trước
Chương sau
Phúc địa của Hoả thuộc tính Hồn Thú, Chúc Thiên sơn mạch.

Trong đại lục lưu truyền một truyền thuyết rằng dãy núi từng là một phần của một khu rừng, là nơi mà đa dạng các loại Hồn Thú khác nhau sinh sống qua nhiều thế hệ.

Cho đến một ngày, trên thiên không bỗng chốc xuất hiện một viên sao băng sáng chói như mặt trời mà nhanh chóng rơi xuống vùng sơn mạch này, phóng ra vô tận hoả diễm thiêu đốt mọi thứ xung quanh, xoá sạch toàn bộ sinh vật sống ở đây, bất kể đó là người hay thú.

Nhưng thu tới xuân đi, nhân loại tuy đã không còn tha thiết nơi có điều kiện sống hà khắc này, nhưng các Hồn Thú đã cố gắng thích nghi với môi trường mới một cách nhanh chóng và thành công hình thành một hệ sinh thái độc lập mà kỳ dị, tách ra khỏi hoàn toàn với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cùng Cực Bắc Chi Địa.

Về sau người ta gọi dãy núi này là Chúc Thiên, mà khu rừng rậm gần kề nó được gọi là Lạc Nhật.

Mà ngọn núi cao nhất ở đây gọi là Chúc Thiên Sơn, cũng là nơi mà mà 10 vạn năm Thái Dương Thần Điểu sinh sống.

...

Thiên Nhận Tuyết trên sườn của Chúc Thiên Sơn, nhìn sơn mạch phía dưới hừng hực nhiệt khí cũng không khỏi cảm thán.

"Nơi đây so với Cực Bắc Chi Địa đúng là khác một trời một vực a."

Xung quanh khắp nơi đều là mặt đất màu đỏ nứt nẻ, các dòng sông dung nham từ đỉnh của Chúc Thiên Sơn chảy ra khắp sơn mạch, các loại Hồn Thú thì đưa miệng nhấm nháp thứ dung nham này như thể nó là nước uống bình thường.

Nhiệt độ ở nơi đây khiến cho khung cảnh xung quanh khắp nơi đều hiện lên gợn sóng, khí lưu huỳnh từ dưới mặt đất bốc lên mà lan toả khắp mọi nơi không khiến cho Thiên Nhận Tuyết phải phong bế thính giác của mình.

"Ngươi nói phải, ở đây so với ở Cực Bắc Chi Địa đúng là dễ sống hơn nhiều." Quang Minh Nữ Thần Điệp trong Tinh Thần Chi Hải nói. Nàng thân có thuộc tính Quang Minh, nên với Hoả nguyên tố thân thuộc hơn Băng nguyên tố nhiều.

Một bên Diệp Tịch Thuỷ thì không nói chuyện, tinh thần của nàng hoàn toàn để ý đến nguồn năng lượng khổng lồ đang dao động ở trên đỉnh núi.

"Đây hẳn là Thái Dương Thần Điểu a." Diệp Tịch Thuỷ lẩm bẩm, sau đó nhìn về Thiên Nhận Tuyết.

"Thiên tiểu thư, nên ra hiệu thôi, có vẻ là nàng cũng cảm nhận được chúng ta rồi."

Bây giờ bọn họ cũng cách đỉnh núi chỉ còn chưa đến 1 dặm, tại khoảng cách này ra hiệu với Thái Dương Thần Điểu cũng thể hiện thiện ý mà đến.

"Ân." Thiên Nhận Tuyết gật đầu, sau đó triệu hồi ra đệ nhị Vũ Hồn của mình.

"Quang Minh Nữ Thần Điệp, phụ thể!"

Đậm đà Quang Minh khí tức từ trên người Thiên Nhận Tuyết tuôn ra, sau lưng đôi cánh bướm màu xanh lam pha tím huyền ảo đập nhẹ mà bay lên không trung.

Nhưng đáng chú ý nhất là dưới chân 20 vạn năm Hồn Hoàn, màu đỏ của nó khiến cho đỉnh núi này như nhân gian địa ngục nay còn nhiễm lên một vầng sáng màu máu diễm lệ.

"Tiểu Dương, ngươi có ở đây không?" Quang Minh Nữ Thần Điệp khi phát tán ra khí tức của mình thì đồng thời cũng dùng Tinh Thần Lực truyền âm đến đỉnh núi.

"Ầm, ầm, ầm..."

Lúc này toàn bộ Chúc Thiên Sơn rung động mãnh liệt, như thể là núi lửa hoạt động trở lại.

Khe nứt từ đỉnh núi lan ra khắp nơi khiến cho nham thạch được tích tụ bên trong như vỡ đe mà tuôn trào, những tảng đá vỡ từ miệng núi bắn lên trên cao rồi lại như sao băng rơi xuống toàn bộ khu vực sơn mạch, khiến cho phía dưới Hồn Thú hận không thể mọc thêm chân mà chạy trốn.

"Minh----" Một tiếng như phượng minh lan đến khắp nơi trong sơn mạch.

Trên đỉnh núi vốn đang mù mịt khói bụi thì nay lại thấy sự xuất hiện của một đầu chim lớn. Nó toàn thân đỏ rực như lửa, lại như được điểm xuyết thêm hoàng kim lộng lẫy, đôi phượng nhãn như mặt trời giữa trưa nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.

"Nhân loại, ngươi là ai? Tại sao lại biết tên của ta?"

Ngữ khí của nó chứa đầy sự khó hiểu cùng phức tạp, bởi trên thân thể của Thiên Nhận Tuyết lại phát tán ra khí tức mà nàng lại không thể nào quen thuộc hơn.

Đây là khí tức của Quang Minh Nữ Thần Điệp, kẻ đã giúp nàng độ kiếp 2 vạn năm trước.

Tuy có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng do vẫn còn kiêng kỵ Diệp Tịch Thuỷ nên không dám manh động.

"Tiểu Dương, đây là ta, là ta Quang Minh Nữ Thần Điệp đây. Chẳng lẽ mới 2 vạn năm mà ngươi quên ta rồi sao." Quang Minh Nữ Thần Điệp truyền âm, lúc này hư ảnh của nàng cũng xuất hiện.

Thái Dương Thần Điểu nghe vậy thì liền biết đây thực sự là nàng, đề phòng bên trong lòng cũng buông xuống một chút, giọng nói cũng thân cận hơn một chút.

"Quang Minh Nữ Thần Điệp, ngươi đây là..." Thái Dương Thần Điểu nhìn cái Hồn Hoàn chói mắt kia cũng đoán được đôi chút chuyện.

"Cũng phải nói từ 2000 năm trước..." Quang Minh Nữ Thần Điệp cùng nàng kể lại mọi chuyện từ lúc đến Cực Bắc Chi Địa đến khi gặp Thế Hoa rồi quyết định làm Vũ Hồn cùng Hồn Hoàn của Thiên Nhận Tuyết.

"Vậy nên ngươi nói mục đích của ngươi là đến thuyết phục ta hiến tế cho nàng sao?" Thái Dương Thần Điểu hơi âm trầm nhìn về Quang Minh Nữ Thần Điệp.

"Ân, nên tiểu Dương, ngươi nghĩ thế nào?" Quang Minh Nữ Thần Điệp trông chờ hỏi.

Thái Dương Thần Điểu nhắm lại đôi mắt, bắt đầu ngẫm nghĩ.

Thân là Hồn Thú, nàng đương nhiên biết bản thân tu luyện so với nhân loại Hồn Sư là không so được.

Không chỉ tốc độ chậm hơn vạn lần, mà hạn mức cao nhất cũng bị thiên địa hạn chế.

May mắn thì sống, không may mắn thì hoá thành hư vô bụi trần.

Nhưng cũng do bản thân chính là Hồn Thú, nên từ lúc nàng sinh sống đến bây giờ cũng đã đối mặt với bao nhiêu nhân loại muốn giết nàng.

Vì thế nàng với nhân loại hoàn toàn không có cảm tình, nhất là đám người chỉ mong chờ Hồn Hoàn cùng Hồn Cốt của nàng.

Mà Thiên Nhận Tuyết trước mắt hoàn toàn chính là người như vậy.

"Nhân loại, ngươi nghĩ thế nào?" Thái Dương Thần Điểu nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.

"Cái này là giữa ta cùng tiền bối cùng có lợi, ta có 10 vạn năm Hồn Cốt cùng Hồn Hoàn, tiền bối lại có khả năng bất tử, thoát khỏi thiên địa giam cầm. Nhưng ta nghĩ thân là một đầu Hồn Thú đã khai mở linh trí thì tiền bối sẽ không từ bỏ tấm vé như ta." Thiên Nhận Tuyết bình tĩnh nói.

"Ngươi tự tin như vậy? Lỡ như ta không đồng ý thì sao?" Thái Dương Thần Điểu cười khẩy một cái.

"Thế gian rất lớn, tiền bối không nhận thì sẽ có người khác nhận." Thiên Nhận Tuyết lời ít ý nhiều.

Mục đích cuối cùng của việc tu luyện là gì?

Là thành Thần, là bất tử!

Cho dù là người hay Hồn Thú khi cấp độ đủ cao đều muốn đạt đến mức độ này.

Nhưng kể từ sau khi Long Thần chi chiến thì Hồn Thú đã bị bít kín con đường này dẫn đến về sau Thần Thú không còn được sinh ra.

Mà giờ đây đối mặt với một kẻ chắc chắn sẽ thành Thần, mà cái giá là chỉ cần từ bỏ tu vi của bản thân thì trong tương lai sẽ trở nên bất tử, kẻ nào sẽ không động tâm?

Một người một thú lườm nhau một lúc lâu thì Thái Dương Thần Điểu bất đắc dĩ lắc đầu.

"Được rồi, coi như ta thua ngươi." 

Thái Dương Thần Điểu cũng biết bản thân cũng không phải là 10 vạn năm Hồn Thú duy nhất trên đại lục, vạn nhất một trong những tên kia đồng ý thì... Không phải là nàng lỡ mất sao? Có khi về sau có bỏ mặt mũi ra xin đi hiến tế thì có khi nhân gia cũng không nhận.

Bây giờ nhận lời mời ít ra về sau cũng có thể nói là Thần mời ta, chứ ta không quỳ liếm đi hiến tế.

"Cảm tạ tiền bối đã tin tưởng ta, ta chắc chắn về sau tiền bối sẽ không hối hận." Thiên Nhận Tuyết tủm tỉm cười, so với bộ dáng nghiêm túc lúc trước đúng là trái ngược hoàn toàn.

"Vậy khi nào chúng ta có thể bắt đầu?" Thái Dương Thần Điểu nhìn nàng.

"Để tránh cho đem dài lắm mộng thì bây giờ là tốt nhất." Thiên Nhận Tuyết nói, nàng cũng không muốn kéo dài thời gian.

Mà một bên Diệp Tịch Thuỷ thấy mọi chuyện đã êm xuôi thì ánh mắt chuyển hướng về phía bắc của Chúc Thiên sơn mạch.

"Bây giờ cũng nên xử lý đám theo đuôi này."

Nói xong thì Diệp Tịch Thuỷ biến mất, để lại một người một thú mà trò truyện.

...

3 ngày sau, tại Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Trong sảnh giờ đây âm trầm đến cực độ, có thể nói là lạnh ngắt như tờ.

Bởi giữa sảnh là 3 cái xác bị khô quắt lại, máu trong cơ thể cũng bị rút ra không còn một giọt. Trên mặt toàn là sự kinh hãi cùng hoảng sợ, có thể thấy là trước khi chết đã trải qua bao nhiêu thống khổ không thể tả được.

Ninh Phong Trí, Trần Tâm cùng Cổ Dong nhìn trước mặt mình 3 cái xác khô thì không khỏi cảm nhận được cái gì gọi là ngũ vị tạp trần.

"Vũ Hồn Điện đám người này đúng là ngày càng vô pháp vô thiên. Lúc trước giết người để phía sau tông môn thì không nói, bây giờ lặng im đem xác để đến trong sảnh, đây không phải là đang khinh thường chúng ta sao?" Cổ Dong ngữ khí không hữu hảo nói.

Đây là lúc sáng bọn hắn mới phát hiện ra, may mắn là nơi này bình thường chỉ có ba người bọn hắn lui tới, nếu mà đệ tử khác tới thì chắc chắn là gây xôn xao một hồi không tốt.

"Kiếm thúc, Cốt thúc, ngày hôm qua các ngươi cũng không cảm nhận được gì sao?" Ninh Phong Trí hỏi.

"Ngày hôm qua ta thật sự là không phát giác được gì." Trần Tâm lắc đầu.

Nhưng cái này lại càng làm hắn âm trầm hơn, bởi như vậy có nghĩa là là người gây ra chuyện này tu vi lại càng cao hơn hắn không chỉ một bậc như vậy.

Ninh Phong Trí cũng tinh tường việc này, nếu ngay cả mạnh nhất Thất Bảo Lưu Ly Tông Kiếm Đấu La đều không làm được thì chẳng phải nếu như Vũ Hồn Điện muốn thì có thể san bằng cả tông môn bất kỳ lúc nào sao.

"Đây vẫn là gõ nhẹ cảnh cáo, vẫn là chiêu hiền đãi sĩ đâu?" Ninh Phong Trí thân làm trong chính trị nhiều năm, cũng phần nào hiểu được dụng ý.

Chênh lệch về năng lực rõ ràng nhưng không tiêu diệt, vậy thì ý đồ chỉ có thể là thôn tính.

Những năm này Vũ Hồn Điện phát triển như vũ bão tất nhiên là không giấu được những đại thế lực khác.

Hấp thu tứ đại đơn thuộc tính gia tộc, chiêu mộ Độc Cô Bác cùng Diệp Thiên Hành, sự đầu phục của Thuỷ gia cùng Huyền Minh Tông (Thạch gia),xây dựng Đấu Thú Trường, sự phát triển của Hoàng Kim một đời, thai nghén thần bí thế lực, sự xuất hiện của Thiên Đố... Tầng tầng lớp lớp các thanh kiếm sắt bén ra đời càng củng cố hơn vị trí của Vũ Hồn Điện trên bàn cờ quyền lực của Đấu La Đại Lục.

Mà đây là những gì Vũ Hồn Điện không che giấu nên bọn hắn mới biết được, còn lại thì không biết gì cả.

Không phải là bọn hắn không thử xâm nhập, mà chỉ là kể từ lúc 4 người mà Thất Bảo Lưu Ly Tông cử tới Ám Ma Sâm Lâm bị phát hiện thì toàn bộ Vũ Hồn Điện đã tẩy máu một lần khiến cho toàn bộ nội ứng từ cao đến thấp bị khử không còn một mống, đến phàm nhân cài vào làm tạp dịch cũng bị trừ khử.

Về sau kết hợp với cổ tay chính trị cứng rắn cùng bá đạo của Bỉ Bỉ Đông cũng dẫn đến qua nhiều năm như vậy, không một ai của Vũ Hồn Điện dám có quan hệ mập mờ với các đại thế lực.

Nên có thể nói, Vũ Hồn Điện lúc như một đầu cự mãng nấp trong bóng tối, liên tục hấp thu chất dinh dưỡng mà lớn mạnh, ánh mắt thì mang theo ý cười mà chứng kiến bọn hắn như những đầu tiểu xà đang vẫy vùng dưới dương quang trong nỗi sợ một ngày nào đó sẽ bị đầu mãng xà kia thôn phệ.

Ninh Phong Trí nghĩ đến đây thì trong lòng có một phần là bức bối khó chịu, nhưng phần cũng là lực bất tòng tâm.

Bức bối là do Vũ Hồn Điện hung hăng càn quấy, hành động bá đạo không sợ ai, khiến cho vị tông chủ như hắn cảm thấy mặt mũi của Thất Bảo Lưu Ly Tông đã bị đánh không còn gì.

Mà lực bất tòng tâm là do giữa cả hai từ căn cơ đến thực lực chênh lệch như cỏ dại cùng cổ thụ, tuy biết không có cơ hội thắng nhưng vẫn cố gắng tìm cách lật lại bàn cờ này trong vô vọng.

Nếu như nói đến liên minh thì thôi đi.

Hạo Thiên Tông lúc trước bị Vũ Hồn Điện thảo phạt thì nay chiến khí cùng lực lượng đã tuột đến chạm đáy. May mắn là còn Nguyệt Hiên hiên chủ Đường Nguyệt Hoa cung cấp vật tư, nếu không thì bị thiếu lương thực mà chết sạch.

Thiên Đấu Đế Quốc thì liền một cái Phong Hào Đấu La cũng không có, hoạ may thì có 88 cấp Qua Long nguyên soái thì cũng coi như thay thế. Chỉ là đám quý tộc kia thì là thùng rỗng kêu to, miệng mặc dù nói muốn tấn còn Vũ Hồn Điện, nhưng nếu như làm thật thì liền chết trước là bọn hắn, coi như có là Qua Long có muốn bù cũng không bù được.

Bây giờ đáng tin tưởng chỉ có Tinh La Đế Quốc cùng Lam Điện Bá Vương Tông.

Bên Tinh La thì có 2 vị Phong Hào Đấu La, Lam Điện Bá Vương Tông thì có Ngọc Nguyên Chấn, kết hợp với Kiếm Cốt hai vị thần hộ tông của Thất Bảo Lưu Ly Tông thì tổng cộng có hai vị Phong Hào Đấu La, ba vị Siêu Cấp Đấu La.

Nhưng bấy nhiêu đều không đủ nhét kẽ răng cho Kim Ngạc, chứ chưa nói đến Thiên Đạo Lưu cùng mấy vị cung phụng khác. Nên mặc dù liên minh có thành lập thì cũng chỉ là mặt ngoài như vậy, chứ thực chiến lại không bằng nhân gia một người.

Ninh Phong Trí nhớ đến trận chiến lúc trước với Kim Ngạc thì rùng cả mình, cảm giác đó đúng là như trẻ con đánh với người lớn.

"Xem ra phải tính đường lui cho tông môn rồi."

"Người đâu, đem 3 cái xác này xử lý đi." Ninh Phong Trí nói, sau đó là 3 người che mặt xuất hiện đem 3 cái xác dọn đi.

"Tông chủ, ngươi định làm như thế nào?" Trần Tâm nhìn về phía Ninh Phong Trí.

"Ít nhất là Vũ Hồn Điện trong tương lai gần sẽ không hạ tay với Thất Bảo Lưu Ly Tông ngay bây giờ, nên chúng ta mặt ngoài vẫn là hữu hảo an hoà, hạn chế tối đa ma sát với Vũ Hồn Điện."

"Nhưng trước khi Vũ Hồn Điện hiện ra nanh vuốt của bản thân, ta sẽ cố gắng lập kế hoạch đem tông môn sắp xếp ổn thoả." Ninh Phong Trí nói.

Hắn tuy không thể phản kháng Vũ Hồn Điện như thế nào, nhưng bảo toàn cả tông môn vẫn là làm được.

"Đại lục sắp nổi lên biến động lớn. Ta cùng lão cốt đầu đều không giỏi lắm trong việc tính toán này nên tông chủ ngươi phải vất vả rồi, đừng để Tuệ Minh dưới suối vàng thất vọng." Kiếm Đấu La nói xong thì biến mất.

"Hàng này chắc chắn là muốn kiếm Vinh Vinh, không thể nào để hắn đắc thủ." Cổ Dong cũng mau chóng đuổi theo.

"Hai người này thật là." Ninh Phong Trí thấy như vậy thì lắc đầu cười trừ, nhưng cũng nhờ vậy mà gánh nặng trong lòng cũng bỏ đi được một ít.

Ninh Phong Trí vuốt ve cây trượng trên tay, nhớ lại lời của Trần Tâm thì thở dài.

"Phụ thân, những lúc này thật sự cần ngươi a."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.