Chương trước
Chương sau
2 tháng sau, Bản Thể Điện.

Đang lơ lửng trước mặt Thế Hoa là một cái đỉnh có màu vàng, nhưng lại toả ra u quang màu đỏ kỳ lạ, bên trên bề mặt còn điêu khắc một đầu chim đang thôn phệ mặt trời.

Đây là đỉnh luyện dược của Thế Hoa, cũng là một cái cấp 8 Hồn Đạo Khí gọi Thực Nhật Thôn Dương Đỉnh - được Diệp Tịch Thuỷ tận dụng chế tác từ xương cốt của 10 vạn năm Thái Dương Thần Điểu đã hiến tế cho Thiên Nhận Tuyết cùng các loại nguyên liệu trân quý khác tạo thành.

Đỉnh này không những phẩm chất cao đến đáng sợ, mà bên trong còn có một tia Kim Ô Chân Hoả của Thái Dương Thần Điểu, nên dùng nó để luyện đan là cực kỳ phù hợp.

Tuy nói với trình độ luyện đan của Thế Hoa bây giờ vẫn chưa xứng với phẩm chất của Thực Nhật Thôn Dương Đỉnh, nhưng việc này cũng là sớm muộn mà thôi.

Hơn nữa dược đỉnh càng dùng lâu thì càng thuận tay, nên Độc Bất Tử cũng ủng hộ Thế Hoa sử dụng nó.

"90 năm Nhiễu Thần Đằng, 100 năm Phiến Hồn Liên, 90 năm Hư Quả..."

Thế Hoa điều động Hồn Lực đem từng loại dược liệu dẫn vào dược đỉnh bên trong, vận dụng Kim Ô Chân Hoả bên trong Thái Dương Thần Đỉnh mà bắt đầu luyện đan.

Thế Hoa lúc này đang nhất tâm đa dụng mà điều khiển hoả diễm để trích xuất tinh hoa của từng dược liệu.

Việc này với Hồn Sư bình thường mà nói là cực kỳ khó khăn, nếu có thì chỉ có bí pháp của Thất Bảo Lưu Ly Tông - Phân Tâm Khống Chế thì mới hoạ may làm được.

Nhưng Độc Bất Tử bản thân là Luyện Dược Sư cấp cao, nhất tâm đa dụng thứ này lĩnh ngộ còn hơn cả Thất Bảo Lưu Ly Tông.

Phân Tâm Khống Chế hạn mức cao nhất đến bây giờ cũng chỉ là Thất Khiếu Linh Lung Tâm - tức đồng thời phân tâm thành 7 phần.

Mà Độc Bất Tử thân là Luyện Dược Sư cao cấp, mỗi lần luyện dược đều là cả trăm loại nguyên liệu, một lần luyện hoá đều phải là chục loại khác nhau, hơn nữa yêu cầu đều phải là chính xác tuyệt đối.

Nên vừa nhìn liền có thể thấy ngay cấp độ khác biệt.

Thế Hoa tất nhiên có chỉ điểm của Độc Bất Tử thì tất nhiên cũng học được bí pháp này, còn Phân Tâm Khống Chế hiện tại vẫn chưa động tay đến.

Nửa tiếng sau thì Thế Hoa cũng hoàn thành luyện dược xong, từ Hồn Đạo Khí lấy ra một bình ngọc, dẫn dược dịch trong đỉnh vào bên trong.

"Độc lão, ngươi xem xem như thế nào?" Thế Hoa đưa bình ngọc cho Độc Bất Tử.

Độc Bất Tử nhìn dược dịch bên trong bình ngọc, ánh mắt bên trong ra vẻ hài lòng.

"Ân, dược dịch óng ánh không cặn, vô vị vô sắc vô hương. Phẩm chất của An Hồn Dịch bây giờ đã trở nên hoàn mỹ vô khuyết, chúc mừng thiếu gia đã lên làm nhị giai Luyện Dược Sư."

An Hồn Dịch là một loại nhị giai dược dịch, có tác dụng khiến cho tất cả Hồn Sư có tu vi Hồn Tông trở xuống đều trở nên bất tỉnh nếu uống trúng một lượng nhỏ.

Phải biết số lượng Hồn Sư phân bố là một cái kim tự tháp, tức càng lên đỉnh thì số lượng càng ít, mà tu vi càng thấp lại càng nhiều.

Nên An Hồn Dịch trong chiến tranh hoặc mai phục đóng vai trò là loại bỏ những Hồn Sư có tu vi Hồn Tông trở xuống, giúp cho phe ta dễ bề hoạt động hơn.

"Cũng là Độc lão dạy tốt." Thế Hoa nói.

Độc Bất Tử nghe vậy thì bật cười, định nói gì thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng nói quen thuộc.

"Lão sư, thiếu gia, ta về rồi đây."

Mà cả Độc Bất Tử cùng Thế Hoa lúc đầu đều bất ngờ rồi sau đó nhìn nhau, có thể nhìn thấy bên trong mắt toàn là ý cười.

"Tiểu tử ngươi đi gần 3 năm, ta cứ nghĩ là ngươi định sống ở Sát Lục Chi Đô rồi chứ." Độc Bất Tử nhìn xem Thiết Đề hiện tại thì hài lòng gật đầu một cái.

"Ta làm sao dám, ta còn phải báo hiếu lão sư cùng mẫu thân đâu." Thiết Đề vội lấy lòng nói.

Thiết Đề bây giờ đã 22 tuổi, phía trước còn non nớt trẻ tuổi đã không còn, mà đã thay thế hồn toàn bằng nét trưởng thành vững chãi.

Chỉ là khí tức phát tán ra lại đậm mùi máu tanh hôi cùng cảm giác nguy hiểm lạnh cả sóng lưng, như thể một đầu cuồng sư ham muốn sát lục.

"Xem ra là Thiết Đề đại ca vẫn chưa không chế được Sát Thần Lĩnh Vực a?" Thế Hoa quan sát được như vậy thì nghĩ.

Sát Lục Lĩnh Vực dù sao cũng không dễ dàng chưởng khống như vậy, liền Đường Tam hai kiếp người đã giết người vô số thì lúc đầu cũng không hoàn toàn kiểm soát được.

"Quý Tộc Viên Hoàn, Đường Nguyệt Hoa sao?" Thế Hoa nghĩ đến đây nhưng lại lắc đầu.

Đường Nguyệt Hoa bản thân là Hạo Thiên Tông người, nếu như nàng giúp Vũ Hồn Điện thì Thế Hoa mới nghi ngờ đâu.

Xem ra là phải hỏi Bỉ Bỉ Đông cùng Mã Tiểu Đào hai người này các khống chế sát ý của Sát Thần Lĩnh Vực, dù sao tương lai Sát Lục Chi Đô hắn chắc chắn sẽ đi một lần.

"Xem ra ngươi ở Sát Lục Chi Đô bên cạnh sở hữu lĩnh vực ra thì khả năng ăn nói cũng được cải thiện nhiều lắm."

"Vậy vào trong rồi nói cho ta nghe gần 3 năm này ngươi trải qua như thế nào. Thiếu gia, ngươi đi chứ?" Độc Bất Tử lắc đầu sau đó nhìn về phía Thế Hoa.

Bây giờ cũng đã xế chiều, buổi học cùng coi như là kết thúc.

"Ân, ta cũng muốn nghe xem Sát Lục Chi Đô như thế nào?" Thế Hoa gật đầu.

...

Trong phòng khách của Bản Thể Điện.

Thiết Đề trải qua cũng tương tự trong nguyên tác Đường Tam không khác mấy, giết trăm tràng rồi gặp được Sát Lục Chi Vương (cũng là Đường Thần) mời gọi bọn họ ở lại hưởng thụ vinh hoa phú quý. Nhưng nghe bọn họ thuộc Vũ Hồn Điện thì sắc mặt âm trầm hẳn, nói vài câu ngoan thoại sau đó cũng mở ra Địa Ngục Lộ cho bọn hắn.

Tuy độ khó bên trong Địa Ngục Lộ đã thăng cấp so với những gì Bỉ Bỉ Đông cùng Mã Tiểu Đào kể rất nhiều, nhưng do có đủ loại đan dược cùng Hồn Đạo Khí nên cả Thiết Đề cùng Tử Mộng Yên đều đã thông quan.

Cái này Thế Hoa có thể hiểu được, dù sao nhiệm vụ của Sát Lục Chi Vương là hạn chế càng nhiều người trở thành Sát Thần càng nhiều càng tốt.

Mà nhiều năm trước đã có đã có đến 3 người thông quan, Sát Lục Chi Vương tất nhiên là phải tăng độ khó lên rồi.

"Đúng rồi, tiểu Yên không theo ngươi trở về Vũ Hồn Thành sao?"

Độc Bất Tử cùng Thế Hoa từ ban đầu đã thắc mắc điều này, phải biết hai người này khi ban đầu yêu nhau còn dính nhau hơn cả sam, nên Thiết Đề xuất hiện một mình tất nhiên không phải là chuyện bình thường.

"Sau khi chúng ta ra thì nàng nói nàng cần trở lại Thực Vật học viện một chuyến để báo tin an lành, sau đó sẽ trở lại Vũ Hồn Thành gặp mọi người sau."

"Ân, tận tâm với cội nguồn của mình là tốt."

Độc Bất Tử cũng không tức giận vì Tử Mộng Yên không gặp hắn trước tiên mà lại trái ngược mà hài lòng gật đầu.

Hắn sống đã nhiều năm, cách nhìn người cũng khác lạ hơn người bình thường nhiều.

"Ngươi cùng nàng tu vi đã tăng bao nhiêu cấp rồi?" Độc Bất Tử hỏi.

"Bẩm lão sư, đồ đệ của ngươi bây giờ đã 80 cấp, còn Yên nhi bây giờ cũng đã 88 cấp."

Độc Bất Tử nghe vậy thì gật đầu một cái, suy tư một lúc lâu rồi đưa cho Thiết Đề một khối Hồn Cốt màu trắng đục.

"Lão sư, đây là...?" Thiết Đề một mặt mờ mịt.

"Đây là một khối tay trái 7 vạn năm Hồn Cốt từ Ách Vận Điêu Linh Hạt, Ách Hạt độc tố của nó ngươi hẳn cũng đã biết. Xem như đây là quà mà ta đưa cho tiểu Yên, đợi nàng hấp thu xong thì một tháng sau ta sẽ dẫn hai người các ngươi đi săn giết Hồn Hoàn." Độc Bất Tử nói.

7 vạn năm Hồn Cốt hẳn đã đủ để Tử Mộng Yên tăng đến 90 cấp, còn nếu mà không đủ nữa thì cứ dùng thêm một khối nữa là được.

Mà Thiết Đề nghe xong thì mặt mày sáng hẳn lên, vội vàng nói.

"Vậy ta thay Yên nhi cảm tạ lão sư."

Đây chính là dấu hiệu cho thấy Độc Bất Tử đã chấp nhận Tử Mộng Yên, Thiết Đề thân là nam nhân của nàng chắc chắn là vui mừng hết thảy.

Thế Hoa thấy vậy cũng chúc mừng Thiết Đề, vậy coi như là gánh nặng trong lòng của hắn đã được gỡ bỏ.

...

Giáo Tông Điện.

Thế Hoa nhìn trước mặt Diệp Tịch Thuỷ, hỏi.

"Diệp tỷ, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Sau khi học xong thì Diệp Tịch Thuỷ có nói là muốn nhờ hắn trích một khoảng thời gian để nói chuyện với nàng.

"Đúng vậy, mà cũng là chuyện của thiếu gia."

"Là vấn đề với Đấu Hồn Trường cùng Hoả Sư Đoàn. Với thực lực của thiếu gia bây giờ đi những nơi kia cũng không còn tác dụng gì nữa, nên ngươi thiếu gia bây giờ có thể tập trung trui rèn kiến thức cùng tự sáng tạo Hồn Kỹ của bản thân."

Thế Hoa nghe vậy thì cũng gật đầu tán đồng.

Hắn bây giờ có thể đánh với Hồn Thánh dưới điều kiện không sử dụng Vũ Hồn chân thân, mà những đối tượng này thường sẽ ít xuất hiện trong Đấu Hồn Trường cùng nhiệm vụ của Hoả Sư Đoàn.

Nên thay vì lãng phí thời gian ở đó ra thì thà sử dụng để trui rèn sức mạnh của bản thân có vẻ là hiệu quả hơn nhiều.

"Nhưng nếu như thiếu gia vẫn muốn lĩnh ngộ kinh nghiệm chiến đấu thì Độc Bất Tử là lựa chọn hàng đầu. Ở phương diện chiến kỹ, ta công nhận tên lùn kia là có nhiều kinh nghiệm nhất." Diệp Tịch Thuỷ nói tiếp.

Bản Thể Tông lúc trước hay Bản Thể Điện bây giờ bên cạnh bí tịch hạch tâm《 Bản Thể Chi Bí 》- có khả năng dung hợp hoàn mỹ sức mạnh của Bản Thể Vũ Hồn cùng Hồn Đạo Khí kết hợp, khiến sức chiến đấu so với bình thường Hồn Sư mạnh gấp nhiều lần, thì còn có khả năng nghiên cứu chiến kỹ cực kỳ cao siêu, liền Sử Lai Khắc của 1 vạn năm sau cũng không thể sánh bằng.

Mà ngoài cửa có một thân ảnh đem đầu thụt ra thụt vào nhìn vào bên trong phòng, cả đầu màu quýt dưới ánh nắng lại không thể che giấu thân phận của nàng.

Diệp Tịch Thuỷ khẽ che miệng cười, nhìn về phía Thế Hoa.

"Xem ra thiếu gia còn có hẹn a, vậy ta cũng không làm phiền thiếu gia nữa."

"Vậy ta đi trước a, Diệp tỷ." Thế Hoa thấy vậy thì bất đắc dĩ nói, sau đó là cáo từ đi ra ngoài.

...

Đi ra ngoài Giáo Hoàng Điện, nhìn về phía Hồ Liệt Na đang biểu hiện một dạng điềm đạm đáng yêu đang ngoan ngoãn chờ đợi hắn thì Thế Hoa chợt cảm thấy buồn cười, đến là một cái nhéo má.

"Ta cũng không biết ngươi tại sao lại vội vàng như vậy, thật đúng là nghĩ ta cùng Diệp tỷ là không biết sao?"

Hồ Liệt Na nghe vậy thì lè lưỡi, làm một bộ tội nghiệp nói.

"Là Na Na biết sai rồi."

"Ngươi a, càng ngày càng biết diễn." Thế Hoa tiếp tục nhéo nhẹ cái má của nàng, nhìn nàng như vậy nói thật cũng không có tâm trạng nói nặng nói nhẹ cái gì.

"Hì hì, Thế Hoa ca ca, đi theo ta đi thôi." Hồ Liệt Na kéo tay của Thế Hoa mà đi dạo.

Trên quãng đường còn tại, Hồ Liệt Na cùng Thế Hoa cùng nói về những chuyện thường ngày, mà chủ yếu nhất là như trên Vũ Hồn Điện học viện có nhiều ngươi truy cầu nàng, nhưng tất cả đều bị uy thế của Tà Nguyệt cùng Diễm chế ngự mà từ bỏ.

"Thế Hoa ca ca, ngươi giỏi như vậy, chắc hẳn là ngươi có người thích ngươi chứ?" Hồ Liệt Na bỗng nhiên hỏi.

Thế Hoa nghe vậy thì suy nghĩ, bình thường hắn cũng là mang thân phận Thiên Đố ra bên ngoài đại lục hành tẩu, nên ai cũng thích Thiên Đố, nhưng có vẻ như người yêu thích Đông Quân Thế Hoa chỉ có một người.

"Có, có một người." Thế Hoa gật đầu.

"Ồ, vậy ngươi thích nàng sao?" Hồ Liệt Na hỏi tiếp.

"Ân, nàng cùng ta là lẫn nhau ưa thích." Thế Hoa nhớ lại kiêu ngạo như khổng tước Thiên Nhận Tuyết thì mỉm cười trả lời.

"Thế Hoa ca ca, ngươi có thể kể cho ta thêm về nàng không?" Hồ Liệt Na tò mò hỏi, nàng thật sự muốn biết người mà có thể khiến Thế Hoa thích là người như thế nào.

"Nàng là nữ nhi của Giáo Hoàng đời trước, Thiên Nhận Tuyết..."

Thế Hoa bắt đầu nói về cảm tình của cả hai từ nhỏ đến lớn, những kỷ niệm từ xấu hổ đến đáng nhớ, từng khoảng thời gian chạy trong đầu Thế Hoa như những thước phim.

Hồ Liệt Na vừa nghe vừa cảm nhận cảm xúc của Thế Hoa thì phát hiện Thế Hoa khi đề cập đến Thiên Nhận Tuyết thì cực kỳ ôn nhu cùng vui vẻ, bên trong ánh mắt càng là chứa chan sự yêu thích sâu tận tâm can.

Điều này làm cho trái tim của tiểu hồ ly theo bản năng không khỏi hụt hẫng.

Bởi khi Thế Hoa gần nàng thì lại thể hiện có đôi chút khác biệt, hắn vẫn ôn nhu cùng vui vẻ, nhưng sự yêu thích từ sâu trong tâm hồn kia thì nàng lại không có cảm nhận được.

Hồ Liệt Na lại nhìn về phía gương mặt Thế Hoa thì cảm giác tim đập nhanh kia lại quay trở lại, nhưng khi nghe hắn vui vẻ nói về Thiên Nhận Tuyết thì nàng phát hiện bản thân có một cỗ khó chịu không nói nên lời.

Hồ Liệt Na ngay lập tức phát giác cảm xúc của bản thân không đúng.

Nàng vậy mà phát hiện nàng vậy mà ghen tị với Thiên Nhận Tuyết!

Cái này không phải là ghen tị kiểu muội muội bị cướp đi mất ca ca, mà giống như người mình thích yêu thích người khác hơn...

Chẳng lẽ nàng đối với Thế Hoa động tâm?

Tiểu hồ ly nghĩ đến đây thì đầu óc không khỏi trống rỗng, liền những gì Thế Hoa nói ra cũng không lọt vào tai.

"Ta vậy mà thích Thế Hoa ca ca sao?"

"Ta yêu hắn sao?"

"Hay đây vẫn là lầm tưởng của ta?..."

Một loạt câu hỏi vây quanh trong trí óc của nàng khiến nàng đi cũng không nhìn trước nhìn sau, đi được một lúc thì cơ thể ngã nhào.

"Na Na!" Thế Hoa thấy vậy thì liền kéo lấy cánh tay của Hồ Liệt Na, đem nàng ôm vào trong ngực.

"Ngươi không sao chứ?"

Hồ Liệt Na lấy lại tinh thần mà ngước đầu lên nhìn gương mặt thân thuộc kia, nhớ đến ý nghĩ của mình thì cả mặt của nàng đỏ bừng mà vội tránh thoát ra ngoài, sau đó nói.

"Thế Hoa ca ca, thứ lỗi cho Na Na bỗng nhiên nhớ bản thân còn có việc nên cần về trước, lần sau Na Na sẽ tạ lỗi."

Nói xong thì nàng liền chạy mất, mà Thế Hoa thì gãi đầu nhìn về phía tiểu hồ ly đang chạy trối chết, khó hiểu.

"Tiểu hồ ly này, hôm nay quái lạ như vậy?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.