Nam tử lúc này đối với Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng hành lễ.
"Vu Đồ gặp qua Hắc phu nhân, gặp qua công tử."
Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng gật đầu xem như đáp lại.
Nhậm Tiểu Nhiên thấy hắn đến là có chuyện tới thì liền hỏi.
"Vu Đồ, có chuyện sao?"
Vu Đồ là phó quản sự ở đây, cấp bậc chỉ thấp hơn nàng một bậc, hơn nữa làm việc ở Tiên Nhạc Các lâu năm nên bản thân hắn có kinh nghiệm đầy mình, rất hiếm khi lộ ra vẻ mặt như thế này.
Vu Đồ lúc này đến bên tai nàng nói cái gì, làm cho gương mặt nghiêm túc của Nhậm Tiểu Nhiên cũng không khỏi hiện lên nhíu mày.
"Bọn họ có báo trước với chúng ta sao?"
Vu Đồ lắc đầu, bên trong ánh mắt có hiện lên một chút xoắn xuýt.
Ánh mắt của Nhậm Tiểu Nhiên hướng sang chỗ của Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng, sau đó liền nói.
"Ngươi dẫn hai người bọn họ vào phòng tiếp khách, đợi ta sau khi hoàn thành phục vụ Hắc phu nhân cùng vị công tử đây thì sẽ đến tiếp đãi bọn họ."
Vu Đồ gật đầu, hướng về phía Thế Hoa hai người bái một cái sau đó liên rời đi.
Nhậm Tiểu Nhiên lúc này quay người sang bên Hắc Uyển Đồng, ngữ khí xin lỗi mà cung kính nói.
"Tốn mất thời gian của hai vị rồi, Tiểu Nhiên thành thật xin lỗi."
Hắc Uyển Đồng cũng không chấp nhất chuyện này, liền nói.
"Không cần phải để ý quá, nếu chuyện đã xong rồi thì cũng nên đi thôi."
Nhậm Tiểu Nhiên ngay lập tức lĩnh ý, liền dẫn hai người đến nơi chuẩn bị cổ cầm.
"Tiên Nhạc Trai được hai vị Phong Hào Đấu La là Mạn Thiên Đấu La - Nhậm Tuấn Nhạc cùng Toả Hồn Đấu La - Phượng Thục Tiên thành lập nên, từ lúc được khai trương đến nay thì đã chính xác 237 năm."
"Tại đây chuyên buôn bán nhạc khí thành phẩm từ các nghệ nhân khắp nơi trên Đấu La Đại Lục, có thể chia thành 4 nhóm chính, gồm nhạc cụ hơi như sáo, kèn...; nhạc cụ gõ như trống, chuông; nhạc cụ phím như dương cầm (piano),phong cầm (đàn xếp hay accordion) và cuối cùng là nhạc cụ dây như vĩ cầm, tỳ bà..."
Trên đường đi thì Nhậm Tiểu Nhiên cũng theo quy tắc liền giới thiệu lịch sử của Tiên Nhạc Trai, cái này chỉ là cho người mới là Thế Hoa, hắn cũng thuận thế mà lắng nghe.
Kỳ thực hắn cũng đã tường tận lịch sử của Tiên Nhạc Trai, dù sao hắn khi học đàn tấu cổ cầm thì hứng thú đối với nơi này cũng tăng cao, nhất là hai người sáng lập nơi này.
Toả Hồn Đấu La Phượng Thục Tiên - Khí Vũ Hồn Toả Hồn Tiêu.
Nhậm Tuấn Nhạc cùng Phượng Thục Tiên kỳ thực ở thời đại trước cũng được xem là một đoạn giai thoại.
Nhậm Tuấn Nhạc là một thiên tài Hồn Sư bình dân, bản thân tự độc tự hành, cả đời lang thang khắp đại lục, có thể nói là một cái tự do Hồn Sư.
Còn Phượng Thục Tiên là một tiểu thư của một gia tộc nhỏ giàu có, thiên phú tu luyện cũng không tồi, được xem là đệ nhất thiên tài của Phượng gia.
Hai người này tại tuổi 18 vô tình gặp được nhau, trong lúc nhất thời có hiểu lầm khiến cả hai xảy ra xích mích, làm hai người ở giữa nảy ra xung đột.
Không đánh không quen biết, hai người rất nhanh liền thành bằng hữu.
Thời gian trôi qua được 5 năm, nam tài nữ sắc kề cạnh, tình yêu như đã được báo trước mà chớm nở giữa hai người.
Nhậm Tuấn Nhạc dựa vào một thân thiên phú cao cường, vào năm 23 tuổi đã đột phá được cảnh giới Hồn Vương nên được phụ mẫu của Phượng Thục Tiên coi trọng, thấy cả hai lưỡng tình lương duyệt liền đồng ý cho cả hai thành thân.
Mặc dù Nhậm Tuấn Nhạc ở rể Phượng gia, nhưng không có bất kỳ ai dám nói gì hắn, bởi hắn tại tuổi 32 đã đột phá trở thành Hồn Đế, trở thành thiên tài tuổi nhất đột phá cảnh giới Hồn Đế lúc bấy giờ, sớm hơn Tần Minh của Sử Lai Khắc tận hai năm.
Nhưng biểu hiện chói mắt của Nhậm Tuấn Nhạc rất nhanh liền lọt vào tai của các đại thế lực khác, trở thành đối tượng được săn đón nhiệt.
Chỉ là vào lúc đó, đại hoàng tử đương thời của Thiên Đấu Đế Quốc muốn chiêu mộ Nhậm Tuấn Nhạc mà đã tới riêng gặp hắn, hơn nữa còn tới mấy lần, chỉ là vẫn bị Nhậm Tuấn Nhạc từ chối.
Chỉ là đại hoàng tử đến gặp hắn nhiều lần vô tình khiến cho nhị hoàng tử đương thời cảm nhận được nguy cơ, cho rằng Phượng gia muốn quy thuận đại hoàng tử, đợi đến khi Nhậm Tuấn Nhạc trưởng thành thì sẽ biến thành át chủ bài khiến hắn mất đi quyền thừa kế.
Vì để tiêu trừ cản trở trong tương lai, nhị hoàng tử đã chi ra một số tiền lớn cử người tới huyết tẩy Phượng gia, một người cũng không chừa lại.
Đám sát thủ được thuê có tu vi Hồn Thánh, tiến vào Phượng gia như sói vào đàn cừu, toàn bộ già trẻ nam nữ của Phượng gia đều bị giết sạch không còn một móng.
Nhậm Tuấn Nhạc cùng Phượng Thục Tiên thấy người nhà bị tàn sát không còn một mống, trong lúc xúc động liền thực hiện được Vũ Hồn dung hợp kỹ, phản sát toàn bộ nhóm sát thủ.
Hai người mang trong người huyết hải thâm thù, ẩn nhẫn tu luyện thêm 20 năm, xuất quan liền trở thành Hồn Đấu La, dựa vào tự thân sức mạnh cùng Vũ Hồn dung hợp kỹ mà đánh thẳng đến vương đô, đem cả nhị hoàng tử - lúc đó là thân vương cùng đại hoàng tử - lúc đó là hoàng đế đều đem giết.
Sở dĩ bọn hắn giết cả đại hoàng tử là do mọi chuyện như thế này thì đại hoàng tử chính là kẻ chủ mưu.
Đại hoàng tử chiêu mộ không được Nhậm Tuấn Nhạc thì liền tương kế tựu kế, qua lại chỗ của Nhậm Tuấn Nhạc nhiều lần, thời gian của mỗi lần so mỗi lần đều dài, là nhằm kích động nhị hoàng tử khiến hắn xốc nổi lo lắng mà hạ thủ với Phượng gia, giúp đại hoàng tử vừa nắm được nhược điểm của nhị hoàng tử để leo lên đế vị, vừa tiêu diệt được kẻ không thuần phục mình là Nhậm Tuấn Nhạc.
Trong 20 năm tu luyện, cả Nhậm Tuấn Nhạc cùng Phượng Thục Tiên không thể nghi ngờ chính là suy nghĩ thấu đáo, đối với mưu đồ của hoàng thất đều nhìn rõ.
Chuyện hoàng đế lẫn thân vương của Thiên Đấu Hoàng Thất rất nhanh liền đến tai của tông chủ đương thời của Thất Bảo Lưu Ly Tông, do cả hai thế lực đều đã kết minh lâu năm nên Thất Bảo Lưu Ly Tông liền phái ra hộ tông trưởng lão lúc đó là Kiếm Đấu La Trần Lăng - gia gia của Trần Tâm ra thu thập hai người.
Trần Lăng lúc đó đã có tu vi 94 cấp, thế mà khi đối chiến với Vũ Hồn dung hợp kỹ của Nhậm Tuấn Nhạc cùng Phượng Thục Tiên vậy mà lại đánh ngang tay, cái này không khỏi làm cho nhiều người hít một ngụm khí lạnh.
Hai Hồn Đấu La có thể đánh ngang tay với Phong Hào Đấu La, đây không thể nghi ngờ chính là thiên phương dạ đàm, thế nhưng lại thực sự xảy ra.
Cả 3 người đánh nhau được 1 ngày 1 đêm thì Trần Lăng ngừng ra chiến đấu, đối với hai người bọn họ nói gì đó rồi liền trở về Thất Bảo Lưu Ly Tông.
Về sau mọi người mới biết sau trận chiến kia Trần Lăng có được lĩnh ngộ để đột phá Siêu Cấp Đấu La, xem như là nợ ân tình của hai phu thê bọn họ nên liền thả bọn họ đi.
Mà lúc đó ở Thiên Đấu Hoàng Thất, do hai huynh trưởng chết đi, còn các hoàng tử còn quá nhỏ nên Tuyết Vân Triệt - đệ đệ của hoàng đế cùng thân vương đã dùng thủ đoạn của mình mà lên làm tân Hoàng Đế, còn tuyên bố Thiên Đấu Hoàng Thất đối với hành động của Nhậm Tuấn Nhạc cùng Phượng Thục Tiên sẽ không tính toán, hơn nữa còn đưa ra thư xin lỗi cùng lượng lớn tiền tài đến để chuộc lỗi cho những mất mát của Phượng gia.
Nước đi này không thể nghi ngờ là một mũi tên trúng hai con chim.
Thứ nhất là chuyện của Phượng gia đã bị bại lộ trước công chúng, hình tượng của Thiên Đấu Hoàng Thất trong mắt bình dân đã hỏng bét đến cực độ, nên chiêu này xuất ra liền phần nào thấy được thái độ thoả hiệp cùng hối lỗi của Thiên Đấu Hoàng Thất, xem như là gỡ gạc lại danh tiếng của mình.
Thứ hai là cái này cũng giúp cho hình tượng của Tuyết Vân Triệt trong mắt người dân cũng được cải thiện, giúp hắn an định được vị trí Đại Đế mới được ngồi lên, hơn nữa cũng thể hiện rằng hắn cùng hai huynh trưởng cũng không phải người cùng một giuộc, tránh bị hai vị Hồn Đấu La ngày đêm thương nhớ rồi chết lúc nào cũng không hay.
Chỉ là mặc dù Thiên Đấu Hoàng Thất đã tha thứ cho hai người, nhưng rất nhiều người vẫn xem hai người này như Tà Hồn Sư mà tránh xa, ngay cả đối thủ của Thiên Đấu Hoàng Thất là Tinh La Hoàng Thất cũng không ngoại lệ.
Dù sao hai người có khả năng đem đầu của một vị đại đế gặt xuống thì không phải là người có mà bọn hắn có thể thoải mái làm việc cùng, nói không chừng một lúc nào đó liền đầu của bọn họ cũng bị gặt xuống.
Mà thái độ của Vũ Hồn Điện lại trái ngược, Giáo Hoàng đương thời lại ném cho Phượng Thục Tiên cùng Nhậm Tuấn Nhạc cành ô liu, nói là sẵn sàng chiêu mộ hai người bọn họ, hơn nữa cho mỗi người một chức Bạch Y Giáo Chủ.
Hai người về sau được chân ngôn của Giáo Hoàng đả dồng, thật sự du nhập vào Vũ Hồn Điện, tiếp thêm mấy chục năm lại tấn thăng Phong Hào Đấu La rồi thành lập Tiên Nhạc Trai, xem như nối tiếp truyền thống buôn bán của Phượng gia.
Vốn là Nhậm Tuấn Nhạc vẫn muốn theo quy tắc ở rễ định để dòng dõi của mình theo họ Phượng, nhưng Phượng Thục Tiên muốn kết thúc ân oán giữa gia tộc cùng Thiên Đấu Đế Quốc nên quyết định theo họ Nhậm, xem như là kết thúc một quá khứ không mấy tốt đẹp.
Giống như Nhậm Tiểu Vi hay Nhậm Tiểu Nhiên đều nắm giữ họ Nhậm cũng là vì vậy.
Thế Hoa nhìn ở giữa sân là bức tượng của một nam tử khôi ngô đang tập trung ngồi đánh cổ cầm, còn nữ tử thì đứng ở kế bên nhắm mắt lại mà thổi sáo, tạo ra một khung cảnh hài hoà tao nhã.
Thế Hoa suy nghĩ.
"Theo ghi chép thì Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai người này - Đối Thần Loạn Khúc so với Lưỡng Cực Tĩnh Chỉ Lĩnh Vực của Cúc Quỷ Đấu La không kém bao nhiêu."
Vũ Hồn dung hợp kỹ của hai người này thuộc loại khống chế phạm vi rộng, có thể khiến Hồn Sư nghe được âm thanh của hai người bọn họ thì Tinh Thần Chi Hải sẽ bị chấn động, gặp phải tâm ma của bản thân, nếu không đánh bại được tâm ma này thì Tinh Thần Chi Hải sẽ bị phá nát, còn nếu không thì sẽ tự động thoát được ra khỏi sát chiêu này.
Tuy nghe có chút gân gà, nhưng cực kỳ có ít người có thể thoát khỏi chiêu thức này, theo ghi chép thì ngoại trừ Trần Lăng ra thì chỉ có 4 người nữa là có thế thoát khỏi khống chế của loại Vũ Hồn dung hợp kỹ cường đại này.
Mà Trần Lăng là nhờ Vũ Hồn dung hợp kỹ này mà trực diện đối mặt với tâm ma của bản thân, sau khi giành được chiến thắng thì đối với lĩnh ngộ về kiếm đạo sâu hơn một phần, rút ngắn thời gian đột phá Siêu Cấp Đấu La, vì vậy tuy là đối thủ của mình nhưng Trần Lăng lại thật sâu cảm tạ lấy mà không truy đuổi hai người nữa.
Về sau trong Hồn Sư Giới, giai thoại của hai người đều được bắt đầu qua bài thơ.
Nhất khúc Mạn Thiên thống thiên địa, nhất âm Toả Hồn khổ nhân tâm.
Nhậm Phượng cầm tiêu bi ca xướng, Đối Thần Loạn Khúc phục cừu gia.
(Một âm Mạn Thiên đau thiên địa, một khúc Toả Hồn đắng tâm can.
Nhậm cầm Phượng sáo xướng bi ca, Đối Thần Loạn Khúc trả thù nhà.)
Bất tri bất giác ba người đều đến trước một cánh cửa lớn, bên trên chính là hoạ tiết của một cây cổ cầm màu đỏ - đây chính là một trong hai Vũ Hồn truyền thừa của Nhậm gia, Mạn Thiên Cầm, bên trên còn có hai chữ "Cổ Cầm"
Nhậm Tiểu Nhiên lúc này quay người sang nói với Hắc Uyển Đồng cùng Thế Hoa.
"Hắc phu nhân, công tử, chúng ta vào thôi."
Hai người gật đầu.
Nhậm Tiểu Nhiên đem tay đẩy hai cánh cửa ra ngoài, hiện ra bên trong là hàng hàng lớp lớp hàng các loại cổ cầm khác nhau đang được trưng bày.
Thế Hoa quét mắt nhìn sang thì sơ sơ đếm được cũng khoảng 500 cây cổ cầm ở đây.
"Công tử nếu như muốn đỡ tốn thời gian hơn thì có thể nói với ta loại cổ cầm mà công tử ưa thích, từ chất liệu đến hình dáng hoặc màu sắc."
Thế Hoa đem ánh mắt đảo qua tất cả cổ cầm, suy nghĩ một chút thì hỏi.
"Nhậm cô nương không cần lý đến ta, để ta sự mình xem xét là được."
Nhậm Tiểu Nhiên đối với quyết định này cũng không quá bất ngờ, dù sao "Cầm" cũng là một loại nghệ thuật, người chơi cầm lâu năm cũng thường dựa vào cảm xúc cùng trực giác của mình để chọn cầm.
Mặc dù không biết Thế Hoa đã học cầm được bao lâu, nhưng là người dưới môn hạ của Hắc Uyển Đồng được nàng dẫn đến Tiên Nhạc Trai thì trình độ cũng tương đối.
"Vậy Tiểu Nhiên cũng không làm phiền công tử nữa."
Nhậm Tiểu Nhiên nhìn sang Hắc Uyển Đồng.
"Hắc phu nhân, không biết ngài có muốn đến phòng tiếp khách trong lúc công tử chọn cầm hay không? Chúng ta đã chuẩn bị Thập Nhị Triều Sinh Trà mà ngài thích rồi."
Thập Nhị Triều Sinh Trà là loại trà mà Hắc Uyển Đồng yêu thích nhất, có tác dụng trẻ hoá, kích thích sinh cơ trong cơ thể, có thể nói là loại trà mà nữ nhân thích uống nhất.
Chỉ là nguyên liệu cùng cách làm Thập Nhị Triều Sinh Trà cực kỳ phức tạp cùng tốn thời gian nên trung bình ở Đấu La Đại Lục, một năm chỉ có thể sản xuất ra khoảng 50 cân. Mà cung không đủ cầu dẫn đến loại trà này rất khó mua đến tay.
Hắc Uyển Đồng lại lắc đầu.
"Ta cùng với Thế Hoa lựa chọn cổ cầm là được rồi, ngươi cũng không cần lo cho ta."
"Hơn nữa có ngươi vẫn còn có khách nhân ở bên ngoài, đi đi tránh bọn họ chờ lâu."
"Nhưng mà..."
Nhậm Tiểu Nhiên lúc này nhìn sang Thế Hoa, có chút không biết làm sao.
So với vị khách ngoài kia thì thân phận của Thế Hoa có vẻ kinh khủng hơn nhiều, nàng sợ bản thân mình rời đi gây hắn không vui.
Thế Hoa cũng hiểu nàng suy nghĩ gì, cười nói.
"Nhậm cô nương không cần lo lắng ta sinh khí, cứ làm việc của mình là được."
"Hơn nữa ta cùng lão sư muốn xem hết nơi này thì cũng chẳng biết bao lâu, ngươi thân làm buôn bán để khách nhân ngoài kia chờ đợi như vậy cũng không tốt."
Nhậm Tiểu Nhiên nghe được ngữ khí ôn hoà của Thế Hoa thì cũng không còn gánh nặng, liền nói.
"Tiểu Nhiên đa tạ hai vị đã cảm thông, vậy Tiểu Nhiên liền đi trước, nếu hai vị có chuyện gì thì chỉ cần nói với nhân viên ở đây xử lý, còn nếu không thì có thể cho người gọi Tiểu Nhiên, ta sẽ tự mình đến." Nói xong thì nàng quay người rời khỏi nơi này.
Mắt thấy nàng đã rời khỏi đây thì Thế Hoa cùng với Hắc Uyển Đồng bắt đầu xem cổ cầm ở đây.
Phải nói hơn trăm loại cổ cầm trước mắt, Thế Hoa thật sự có chút không biết lựa chọn cái nào.
Thế là hắn đem Tinh Thần Lực phát ra, đem toàn bộ chi tiết ở nơi này phủ trong đầu của hắn.
Tinh Thần Lực càng tiến sâu hơn, Thế Hoa bây giờ có thể đem toàn bộ chi tiết của những chiếc đàn nhìn ở đây xem một lần.
"Trọng Ni - Cửu Sơn, chất liệu mặc dù tốt, chất gỗ nặng làm cho âm thanh dễ dàng được giữ lại, nhưng không tốt ở khuếch âm, không phù hợp với phong cách đánh đàn của ta lắm.. Bỏ qua."
"Phục Hi - Yên Liên, ồ, thanh cổ cầm này lại làm bằng kim loại, âm thanh phát ra cũng tương đối tốt, nhưng lại không hợp ý ta... Bỏ qua."
"Ba Tiêu - Cẩm Vĩ, thiết kế mặc dù tinh xảo nhưng kích thước có chút nhỏ, khi xử dụng tương đối bất tiện ... Bỏ qua."
Mặc dù những cổ cầm này chất lượng cực kỳ cao, có thể nói thấp nhất là 9/10, nhưng khi áp dụng yêu cầu của mình vào thì Thế Hoa vẫn loại ra được một mớ lớn, rất nhanh liền chỉ còn một thanh cổ cầm là vừa ý hắn, còn một thanh cổ cầm thì gây cho hắn rất nhiều hứng thú.
Thế Hoa trước tiên là hướng về thanh cổ cầm mà hắn vừa ý.
Cổ cầm dài khoảng 125 cm, thân đàn không hoàn toàn thẳng mà cong nhẹ ở phần đầu cầm, làm cho thanh cầm không có cảm giác cứng ngắc mà mang lại cảm giác mềm mại tao nhã.
Phần mặt đàn được phủ lên lớp gỗ có màu đen sẫm bóng bẩy, thỉnh thoảng mờ mịt hiện ra u quang màu xám có chút kỳ dị. Nhưng cũng vì vậy mà làm nổi bật lên bảy cọng dây đàn màu trắng cùng 13 viên ngọc đính dọc theo thân cầm.
Nhưng đáng chú ý nhất là tại thân cổ cầm còn được tỉ mỉ khắc lên hình một dải sương đang trải dài khắp thân cầm, đường nét bay bổng làm cho người nhìn có cảm giác những đám sương này đang ở chốn thần tiên, thoát tục không có thật.
"Lục Ỷ - Cổ Yên"
Lục Ỷ, Trọng Ni, Phục Hi hay Ba Tiêu đều là trường phái thiết kế cổ cầm, mà tao nhã này được coi là Lục Ỷ, còn những ký tự ở đằng sau sẽ được xem là tên của cổ cầm, như trước mặt hắn được gọi là Cổ Yên.
Thế Hoa tại khoảng cách gần nhìn thấy thanh cổ cầm này thì không khỏi đem tay đụng lên Cổ Yên cảm nhận được chất liệu của nó, khoé miệng bất giác cũng kéo lên, rõ ràng là tâm tình không tệ.
Hắc Uyển Đồng thấy Thế Hoa thì cười nói.
"Thế Hoa, ngươi là vừa ý thanh cổ cầm này sao?"
Thế Hoa đối với nàng gật đầu, nói.
"Lão sư nói không sai, bên trong đây ta ưng ý nhất là thanh cổ cầm này."
"Nếu ta xem xét không sai thì cổ cầm này được làm từ ba loại nguyên liệu rất quý giá, lần lượt là An Mai Mộc, Lĩnh Vân Ngọc cùng Ô Thiết, ba loại gỗ này mặc dù tính chất khác nhau nhưng không thể nghi ngờ là vật liệu đỉnh tiêm nhất để làm cổ cầm."
"Giống như An Mai Mộc, không những cứng rắn như kim loại mà còn không sợ lửa hay băng, âm thanh được truyền đi vang dội rõ ràng, hơn nữa độ chính xác về âm sắc trong tất cả các loại gỗ là tốt nhất."
"Lĩnh Vân Ngọc thì nhẹ như lá cây nhưng khả năng phản âm cơ hồ là 100%."
"Ô Thiết thì lại ngược lại, vừa cứng vừa nặng, tuy không phải là kim loại cao cấp nhất nhưng lại có trong tất cả các kim loại lại giữ âm tốt, khi phối hợp với Lĩnh Vân Ngọc cùng An Mai Mộc thì sẽ có thể tạo ra được nhiều tổ hợp âm khúc, thiên biến vạn hoá."
"Hơn nữa 7 cọng dây cầm này lại làm từ tơ của Băng Tằm, bền bỉ vô cùng, ta sử dụng lâu dài cũng không bị biến dạng."
"Nhưng làm ta hài lòng nhất là mức độ hoàn thiện của nó, so với những cổ cầm ở đây thì Cổ Yên không thể nghi ngờ là tốt nhất, từ các tiểu tiết nhỏ, phong cách thiết kế đến việc phối hợp hoàn mỹ các tài liệu này lại với nhau đều than thở. Nếu như có thể sử dụng tốt như thế này thì ta nghĩ nó cũng có khả năng xếp vào hàng danh cầm."
Danh cầm là danh sách tên của các thanh cổ cầm nổi tiếng trên đại lục, thấp nhất là Nhị Thập Danh Cầm, còn cao nhất cũng như nổi tiếng nhất là danh sách của Tứ Đại Danh Cầm.
Theo như hắn biết thì trong Tứ Đại Danh Cầm thì đứng hàng đệ nhất là Phục Hi - Vấn Tình đang nằm trong tay của Nguyệt Hiên hiên chủ Đường Nguyệt Hoa, đệ tam Ba Tiêu - Linh Lạc nằm trong tay Hắc Uyển Đồng, còn đệ nhị Trọng Ni - Thu Miên cùng đệ tứ tam Long Ngâm - Hoang Địa thì lần lượt được Thiên Đấu cùng Tinh La Hoàng Thất nắm giữ.
Kỳ thực phẩm chất của những thanh cổ cầm này cũng không phải là chênh lệch quá nhau, nhiều lắm cũng chỉ một tia mà thôi.
Sở dĩ bọn chúng được xếp như vậy là nhờ người sở hữu, danh cầm phối danh tài, người nào sở hữu cầm kỹ càng cao thì cổ cầm của bọn họ cũng sẽ cọ cọ mà đi theo.
Mà người sở hữu đệ nhất danh cầm là Đường Nguyệt Hoa, cũng tức là công nhận cầm kỹ của nàng đứng đầu đại lục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]