Hắc Uyển Đồng lúc này cũng nhìn thử Cổ Yên thì gật đầu hài lòng, với ánh mắt cay độc của nàng thì liền nhìn ra được thanh cổ cầm này bất phàm.
Thế là nàng hỏi sang bên một nữ tử làm nhân viên ở Tiên Nhạc Các.
"Tiểu ni tử, ta luôn thấy thiết kế này có chút quen mắt, không biết là vị đại sư nào chế tác a?"
Nữ tử này toàn thân mang một màu tím nhạt, là người mà Nhậm Tiểu Nhiên để lại tiếp đón bọn hắn.
"Bẩm Hắc phu nhân, Cổ Yên là do cố đại sư Tề Thái Khương chế tác, đây cũng là tác phẩm cuối cùng của Tề đại sư."
Thế Hoa nghe vậy thì không khỏi hiểu ra, Tề Uý Khương mặc dù đã mất tại hơn chục năm trước, nhưng trong giới cổ cầm cũng đánh ra một phen tên tuổi.
Tề Uý Khương từ nhỏ đã thích cổ cầm, rất tiếc là hắn lại không có tài năng trong môn nghệ thuật này, về sau cũng vì vậy liền chuyển sang mảng chế tác.
Tài năng bẩm sinh kết hợp thêm đam mê nhiệt huyết liền tạo ra một nghệ nhân chế tác cổ cầm mà ai cũng biết đến.
Kỳ thực hai thanh cổ cầm Lạc Linh cùng Vấn Tình cũng là tác phẩm của Tề Uý Khương, danh tiếng của Tề Uý Khương cũng nhờ hai thanh cổ cầm này mà bước lên.
Chỉ là thời gian tàn nhẫn, Tề Uý Khương tại tuổi 87 liền rời khỏi thế giới này, chỉ để lại những tác phẩm của mình như bằng chứng chứng minh bản thân đã từng tồn tại trên đời.
Hắc Uyển Đồng gật đầu, trong ánh mắt hiện lên có chút hoài niệm.
"Ra là hắn a."
Tề Uý Khương là người cùng thời đại với Hắc Uyển Đồng, hắn rất thích nghe nàng gảy cầm nên thường xuyên dạo qua chỗ của Hắc gia để thưởng thức một vài khúc cổ cầm.
Liền cổ cầm Lạc Linh cũng là hắn chủ ý làm riêng mà tặng cho Hắc Uyển Đồng, nói là tặng cho nàng rồi thì về sau qua nghe nhạc cũng không có cảm giác lúng túng.
Ở giữa hai người mặc dù cảm tình có chút không rõ ràng, nhưng không thể nghi ngờ chính là tri âm của nhau.
Hắc Uyển Đồng cuối cùng là thở dài.
Thời gian đối với ai cũng quá tàn nhẫn, người người hết mệnh mà rời đi, chỉ để lại bằng hữu ở cõi nhân gian nhớ thương ngóng nhìn.
Thế là nàng hỏi tiếp.
"Tác phẩm của Tề lão huynh vừa ra liền sẽ bị mua mất, chứ không nói đến đã chục năm trôi qua. Các ngươi giữ nó lại ở nơi này là có lý do gì sao?"
Nữ tử liền giải thích.
"Bẩm Hắc phu nhân, đây là do di chiếu của Tề đại sư để lại."
"Di chiếu? Hắn có để lại di chiếu sao?"
Tề Uý Khương bản thân không có thân nhân, một mình độc hành, chỉ có một mình độc hành cũng những thanh cổ cầm, đến khi mất đi cũng không nói với người bằng hữu là nàng một câu nào.
Thế mà bây giờ lại có di chiếu.
Nữ tử gật đầu, sau đó nói.
"Tề đại sư nói khi nào Hắc phu nhân một lần nữa quay trở lại Tiên Nhạc Các mua cổ cầm thì hãy đưa lá thư này cho Hắc phu nhân, đó cũng là lúc Lục Ỷ - Cổ Yên được phu nhân đem đi."
Có thể nói ý của Tề Uý Khương là, thanh cổ cầm này chỉ có Hắc Uyển Đồng được đem đi, ai cũng không được.
Vốn là lá thư này là Nhậm Tiểu Nhiên tự tay mình đưa, nhưng bây giờ có biến lớn cũng chỉ đành nhờ nữ tử này đưa cho Hắc Uyển Đồng.
Hắc Uyển Đồng cầm lá thư, tại chỗ liền xé mở mà đọc, ánh mắt của nàng liền trở nên nhu hoà, trong miệng không khỏi cười mà lẩm bẩm.
"Ngốc tử, sao bây giờ lại mới nói?"
Thu thập lại cảm xúc của mình, nàng liền nói với Thế Hoa.
"Thế Hoa, lão sư giao thanh Cổ Yên này cho ngươi, dùng cho tốt."
Thế Hoa mặc dù không biết nội dung trong thư là gì, nhưng thấy ánh mắt của nàng như vậy thì thấy không hẳn là chuyện xấu, liền cung kính nói.
"Thế Hoa sẽ không phụ kỳ vọng của lão sư cũng như danh tiếng của Tề đại sư."
Hắc Uyển Đồng thấy hắn đã đem Cổ Yên thu thập vào Hồn Đạo Khí thì nói.
"Lúc nãy ta thấy ngươi có nhìn nhiều qua một thanh cổ cầm, muốn xem sao?"
Dù sao Thế Hoa xem cổ cầm cũng rất nhanh, từ lúc Nhậm Tiểu Nhiên rời đi đến giờ cũng chỉ vừa hết một nén nhan, nên thời gian cũng là dư dả.
Thế Hoa nói "Ân." một tiếng rồi cùng nàng đến thanh cổ cầm tiếp theo.
Thanh cổ cầm có vẻ ngoài rất đặc biệt, hai bên thân của nó không có đường thẳng mà là những đường cong nối tiếp nhau như sóng biển, đứng giữa các thanh cổ cầm khác cũng hiện lên vẻ độc đáo của mình.
Nhưng thứ làm Thế Hoa để ý nhất lại là 13 hạt trân châu được đính dọc theo thanh cổ cầm này.
Nhưng viên châu này có màu vàng nhu hoà, vầng sáng nhẹ nhàng dao động như sóng biển đang phát tán khắp nơi.
Tinh Thần Lực hơi phát ra, một lần nữa xác định là phán đoán của mình chính xác thì hắn nho nhã hỏi một bên nữ nhân viên, nói.
"Cô nương, ta có chút thắc mắc, không biết thanh cổ cầm này là ai làm, xuất xứ từ đâu a?"
Hắc Uyển Đồng ở bên nghe vậy thì mặc dù không hiểu hành vi của Thế Hoa lắm nhưng cũng không nói gì, đồ đệ của nàng thì nàng biết, hắn sẽ không làm những chuyện dư thừa.
Nữ tử như học thuộc thông tin, liền báo cáo.
"Bẩm công tử, cổ cầm Thử Quân - Hạo Đãng là sản phẩm chế tác của Tiên Vu đại sư - Tiên Vu Mạnh Chinh ở Tuyết Hải Thành."
Thế Hoa gật đầu, như có điều mà đưa tay lên cằm suy nghĩ một chút lại nói tiếp.
"Ngoại trừ thanh cổ cầm Hạo Đãng này thì còn tác phẩm nào khác của Tiên Vu đại sư hoặc đến từ Tuyết Hải Thành còn tại ở Tiên Nhạc Trai hay không a?"
Nữ tử nghe Thế Hoa hỏi vậy thì hơi lúng túng nói.
"Xin lỗi công tử, hiện tại ta cũng không nhớ rõ là có bao nhiêu. Nếu công tử không phiền thì có thể đợi ta một chút, ta sẽ kiếm được danh sách của bọn chúng."
Nhạc khí ở Tiên Nhạc Trai mặc dù là cực phẩm hiếm có khó tìm, nhưng số lượng cũng thuộc hàng nghìn, chưa kể bán đi rồi nhập vào, số lượng khó mà nắm được rõ ràng hết.
Thế Hoa liền lắc đầu biểu thị không sao, sau đó nói.
"Cái đó thì không cần."
Suy ngẫm một chút thì lại nói.
"Như vậy đi, tất cả các mặt hàng ở Tiên Nhạc Trai được đính những viên trân châu giống hệt như trên Hạo Đãng ta đều mua hết, nhưng điều kiện là các ngươi phải ghi rõ ràng xuất xứ cùng danh tính của nghệ nhân tạo ra bọn chúng cho ta, thế nào?"
Thật ra nếu như không muốn phiền phức mà nói thì Thế Hoa có thể sử dụng Tinh Thần Lực của mình để quét trọn nơi này mà tìm kiếm, nhưng dù sao Tiên Nhạc Trai cũng là nơi làm ăn của người khác, làm vậy có chút không lịch sự.
Nữ tử nghe vậy thì biết Thế Hoa là khách hàng lớn, nếu như thương vụ này thành công thì số tiền mà nàng nhận được từ trích phần trăm sẽ rất khổng lồ.
Nàng cũng không hoài nghi Thế Hoa có khả năng trả tiền hay không, Hắc Uyển Đồng chính là bảo đảm lớn nhất.
Còn về tên của nghệ nhân cùng xuất xứ, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Nữ tử ngay lập tức gật đầu, sau đó nói.
"Công tử không cần lo, chúng ta sẽ thu thập ngay cho người, chỉ cần một tiếng đồng hồ mà thôi."
"Trong lúc chờ đợi thì công tử cùng Hắc phu nhân hãy theo ta đến phòng tiếp khách, Tiên Nhạc Trai sẽ cho người tới phục vụ hai vị."
Thế Hoa đến bên cạnh Hắc Uyển Đồng, nói.
"Lão sư, người muốn đợi cùng ta chứ? Hoặc là ta tiễn ngài về Uyển Đình trước?"
"Sắc trời cũng còn sớm, để lão sư ở lại với ngươi. Hơn lão sư cũng đã lâu chưa dùng điểm tâm tại Tiên Nhạc Trai, Thế Hoa ngươi cũng nên thử một chút."
"Ta nghe lời lão sư."
...
Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng đến phòng tiếp khách một lúc thì một nhân viên đẩy một xe thức ăn lên, lần lượt đem điểm tâm ngọt cùng trà dọn lên bàn, sau đó thì liền lui ra.
Thế Hoa từ ấm trà rót ra một chén cho Hắc Uyển Đồng, sau đó mới cho mình một chén.
Trà trong ấm không thể nghi ngờ chính là đại danh đỉnh đỉnh Thập Nhị Triều Sinh Trà.
Thập Nhị Triều Sinh Trà đúng như cái tên của nó, được làm từ 12 loại trà khác nhau phối trộn lại, sau đó được ủ qua nhiều năm, đợi đến khi nào thời gian được 10 năm thì mới đem ra bán.
Trà này màu sắc ánh vàng như mật, khi uống vào thì mùi thơm của 12 loại trà hoà huyện lại với nhau lan toả khắp khoang miệng, sau đó theo yết hầu chảy xuống dưới dạ dày, kích thích sinh mệnh ở khắp nơi trên cơ thể.
Bản thân Thế Hoa đã sở hữu Sinh Linh Chi Kim nhập thể, về sau cơ thể lại lần lượt được Âm Dương Nhị Khí cùng Thần Lực của Thuỷ Hoả Long Vương tẩy lễ nên các tế bào cũng nồng đậm sinh mệnh, hoạt tính cực mạnh nên đối với kích thích của Thập Nhị Triều Sinh Trà cũng không cảm nhận rõ lắm.
Nhưng cái này cũng không thể che lấp được đây là một loại trà ngon.
Thế Hoa lại nhấp thêm một ngụm, sau đó để xuống bàn.
Hắc Uyển Đồng lúc này cũng đã uống xong chén trà đầu tiên, Thế Hoa liền hỏi.
"Lão sư, một chén nữa chứ?"
"Lão sư như vậy là được rồi, cảm ơn ngươi, Thế Hoa."
Hắc Uyển Đồng cầm lên một dĩa bánh ngọt mà nói.
"Ngươi cũng nên thử bánh ở đây, nghe nói trù sư làm đồ ngọt ở đây là người của Lan Thiều Các, nên chất lượng rất tốt."
"Ta cũng không quá hảo ngọt, lão sư ngươi cứ ăn trước đi."
Nàng nghe vậy cũng không nói thêm cái gì, liền tự mình ăn bánh.
Thế Hoa lúc này lại lấy ra Cổ Yên, mười ngón tay chạm vào sợi dây, hai mắt nhắm nghiền, tất cả tâm thần đều thả vào bên trong cổ cầm.
Hắc Uyển Đồng biết hắn là đang trong quá trình cảm nhận, cũng không làm phiền mà quan sát hắn.
Thế Hoa theo nàng cũng nửa năm, có thể nói việc hắn tự bái nàng làm sư là hoàn toàn ngoài ý muốn.
Lúc đầu nàng vẫn định giống làm giống như trường hợp của Bỉ Bỉ Đông, Mã Tiểu Đào hay Thiết Đề, dành thời gian ra chỉ đạo cho hắn, nhận lấy ân tình chứ không phải thành lập mối quan hệ sư đồ.
Hơn nữa Hắc Kiên cũng đã từng nói với nàng là chỉ cần hướng dẫn Thế Hoa kỹ càng là đã tốt cho Hắc gia lắm rồi, chứ đừng nghĩ cao hơn.
Chỉ là về sau Thế Hoa hiển lộ ra tài năng xuất chúng, còn Hắc Uyển Đồng thì chuyên tâm dốc túi dạy dỗ, tinh tế hướng dẫn từng bước cho Thế Hoa nên hắn cũng thuận lý thành chương bái nàng vi sư.
Nhìn người đồ đệ trước mặt, lại nhìn phản chiếu của mình trong chén trà, Hắc Uyển Đồng vậy mà nhớ lại một chút ký ức cũ.
Tiểu nữ hài cầm trên tay cổ cầm, hào hứng với nàng nói.
"Lão sư, ngươi xem này, Tề thúc thúc tặng cho ta một thanh cổ cầm."
Hắc Uyển Đồng xoa đầu tiểu nữ hài, bất đắc dĩ nhìn xem Tề Uý Khương.
"Uý Khương, nàng còn chưa học xong nhạc lý đâu, huynh cứ như vậy tặng nàng cổ cầm, không sợ chiều hư nàng sao?"
Tề Uý Khương lúc này còn trẻ tuổi, tướng mạo mặt dù có chút phổ thông, nhưng khí chất hiền hoà lại làm cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy.
Hắn chột dạ gãi cái ót một cái, ấp úng nói.
"Uyển Đồng, muội cũng đừng giận. Nàng dù sao cũng là đồ đệ duy nhất của muội a, ta, ta thân là bằng hữu của muội cũng nên làm gì đó cho nàng chứ."
Nhìn hắn một bộ lúng túng thì Hắc Uyển Đồng cũng không còn tính khí, cuối cùng là thở dài nói.
"Được rồi, ta cũng sinh khí nữa. Nhưng thanh cổ cầm này huynh tạo ra có tên sao?"
Cổ cầm có tên cùng cổ cầm không đặt tên là hai thế giới khác biệt, một thanh là tác phẩm tâm huyết, còn một thanh là bình thường phổ thông.
Tiểu nữ hài lúc này nhanh mồm nhanh miệng nói.
"Vấn Tình, Tề thúc thúc nói nó tên là Vấn Tình."
Hắc Uyển Đồng nghe vậy thì nhìn sang Tề Uý Khương, thấy hắn không phản bác thì gương mặt của nàng có chút cổ quái, khẽ lầm bầm.
"Tên gì mà sến súa như vậy."
Âm thanh mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn bị Hồn Tông Tề Uý Khương nghe được, hắn lúc này hai tay nắm ngực làm một bộ đau lòng, ánh mắt thất thần nhìn bầu trời như thể cả thế gian đều không còn để luyến tiếc, trêu đến nữ hài bên cạnh cười không thôi.
Hắc Uyển Đồng cũng không chiều nàng.
"Hoa nhi, ngươi đi vào học hết bài cầm khúc đầu tiên, ngày mai lão sư sẽ kiểm tra ngươi."
Tiểu nữ hài lúc này còn đâu nụ cười thiên chân vô tà, trên mặt ỉu xìu mà ôm đàn quay về phòng.
Bảo bảo tổn thương nhưng bảo bảo không nói.
Thế Hoa đang đắm mình vào cổ cầm cũng không biết lão sư của hắn đang nhớ lại quá khứ, sau 5 phút thì hắn mở mắt ra, trên thân cầm vuốt ve một lần, sau đó nói với Hắc Uyển Đồng.
"Lão sư, ta muốn gảy một khúc, có thể chứ?"
Hắc Uyển Đồng lúc này cũng từ trong hồi tưởng trở ra, cảm thán mình già rồi, thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, nghe thỉnh cầu của hắn thì gật đầu.
"Có thể, ở đây ngoại trừ chúng ta ra thì cũng không có ai."
Nơi này hiện tại cũng chỉ có hai sư đồ bọn họ, có làm gì cũng không ảnh hưởng đến ai.
Thế Hoa đặt cổ cầm ở trên đùi, sau khi điều chỉnh tâm tình của mình thì bắt đầu đem ngón tay đặt lên dây cầm, gảy.
Thế Hoa bắt đầu đàn tấu.
Không gian xung quanh vốn như mặt nước yên tĩnh lúc này như hiện lên từng đợt gợn sóng, từng âm thanh từ dây cầm vang lên bao phủ khắp phòng tiếp khách.
Một âm rồi lại một âm, một gợn nối tiếp một gợn.
Ái tình.
Thê lương.
Bi ai.
Tất cả cảm xúc vừa nối tiếp, vừa phụ trợ, lại vừa nâng đỡ lẫn nhau trở thành một cầm khúc thê mỹ len lỏi vào nhân tâm, khiến trái tim vốn đang bình thường lại hiện lên nỗi mất mát vô cùng.
Ở bên ngoài phòng tiếp khách, nhân viên ở bên ngoài nghe được cầm khúc này cũng không khỏi thấy tim hơi thắt chặt, nỗi buồn chảy vào tâm can như nước dâng vỡ đê.
Ý tứ truyền tải của cầm khúc này lại rất rõ ràng.
Người với người yêu nhau, cớ sao lại phải đau khổ vô cùng?
Hắc Uyển Đồng lúc này cũng nhắm mắt lại cảm nhận cầm khúc mà Thế Hoa gảy, mặc dù nàng không biết tên cầm khúc này, nhưng nàng rất rõ ràng đây một bi khúc.
Mái tóc trắng của Thế Hoa phất phơ trong không khí, hai mắt nhắm lại chỉ để lại hàng lông mi cong dài, mười ngón tay như dạo chơi trên cổ cầm, khí chất được tu dưỡng phát tán ra ngoài kết hợp với vẻ đẹp không có thật của Cổ Yên làm cho Thế Hoa như biến thành thần tiên, đến thế gian chỉ để tìm kiếm một khúc nhạc vừa ý của mình.
Rất nhanh thì cầm khúc liền kết thúc, chỉ để lại dư âm dai dẳng còn tồn đọng ở trong lòng người nghe.
Hắc Uyển Đồng lúc này cũng mở ra đôi mắt của mình, mỉm cười nhìn đồ đệ của mình.
"Thế Hoa, cầm khúc này có tên sao?"
Thế Hoa cười đáp lại.
"Cầm khúc này gọi Mỹ Lệ Đích Thần Thoại."
"Mỹ Lệ Đích Thần Thoại? Xác thật là mỹ lệ, chỉ là giấu sau đó là một sự chia ly bi ái vô ngần, liền không có khúc ca cũng làm cho người nghe cảm nhận được khổ đau ở trong đó."
Thế Hoa gãi đầu, nói.
"Kỳ thực khúc này cũng có lời hát, chỉ là ta ở phương diện này cũng không am hiểu lắm, nên không dám hát."
Kiếp trước hắn có nghe qua giọng hát của mình, cảm giác muốn chui vào lòng đất đó vẫn còn ám ảnh hắn đến kiếp này.
Mặc dù cũng được Hắc Uyển Đồng rèn luyện mà cải thiện rất nhiều, nhưng ít nhiều vẫn có chút ngượng miệng.
Hắc Uyển Đồng nghe vậy thì cười nói.
"Vậy về lão sư sẽ đốc xúc ngươi luyện thanh, hi vọng tương lai ngươi có thể trình bày ca khúc này một cách hoàn chỉnh cho lão sư."
Lúc hai sư đồ đang nói chuyện thì cửa phòng tiếp khác được mở ra, thân hình của một nữ hài tử đang ngã vào trong, rõ ràng là dựa vào cửa nên bị té.
"Ai da."
Thế Hoa nhanh mắt ngay lập tức biến mất tại chỗ, nắm lập tức đến ở sau lưng của nàng, hai tay vịnh vai mà kéo nàng đứng thẳng.
Nữ hài tử cảm nhận được mặt của mình không chạm vào nên đất thì thở phào một hơi, xem như là gương mặt của nàng được bảo vệ.
Thế Hoa quan sát nàng một lúc thì có cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời nghĩ không ra là ai, liền hỏi.
"Tiểu muội muội, ngươi cũng là khách nhân ở Tiên Nhạc Trai sao?"
Nữ hài tử theo bản năng gật đầu.
"Đúng vậy."
"Vậy tại sao lại ở ngoài không vào mà nghe lén chúng ta?"
Thế Hoa lúc nãy đang tập trung vào cổ cầm nên không có chú ý đến bên ngoài, nên liền một nữ hài tử ở ngoài cửa nghe lén cũng không để ý đến.
Tiểu nữ hài nghe vậy thì mặt đỏ lên, không ngờ là bị lộ tẩy.
Nàng ấp a ấp úng nói.
"Ta, ta, ta chỉ là dựa vào cửa nghe cầm khúc mà thôi, chứ không có ý nghe lén hai người nói chuyên, xin đại ca ca đừng hiểu lầm."
Thế Hoa quan sát nàng, nhìn thấy nàng có vẻ không nói dối thì cũng không định tính toán tiếp.
Ở phía xa lúc này vang lên tiếng của Nhậm Tiểu Nhiên.
"Tiểu thư."
Nàng sau khi đến trước cửa thấy Thế Hoa thì liền vấn an.
"Tiểu Nhiên gặp qua công tử."
Phía sau lưng của Nhậm Tiểu Nhiên cũng hiện lên một hình bóng của một lão giả, tiểu nữ hài thấy vậy liền thoát khỏi chỗ của Thế Hoa mà chạy đến chỗ của hắn.
"Gia gia."
Lão giả đem tay sờ lên đầu của nàng.
"Tiểu Hi, ở đây rộng lớn, ngươi cũng không nên rời gia gia quá xa a, kẻo bị lạc mất."
Lão giả tay cầm lấy một cái quạt ba tiêu, khi nói chuyện cũng không khỏi phẩy phẩy mấy cái.
Thế Hoa lúc này nhìn sang lão giả, ngay lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Đây còn không phải là Hứa Tư Vũ đi.
Sau đó nhìn lại nữ hài tử, trong lòng bỗng hiểu ra, thảo nào lúc trước còn thấy quen mắt như vậy, hàng này còn không phải là Hứa Vân Hi đi.
4 năm trước ba người bọn họ có duyên gặp mặt tại Tinh La Đế Đô, Thế Hoa cũng không ngờ lúc tái ngộ lại gặp nhau ở Vũ Hồn Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]