🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 74 Chật vật chạy trốn, chiến tranh kết thúc
“Thú triều” – hai từ chẳng mấy xa lạ đối với nhân loại. Thời đại này không phải là mấy chục năm về sau, lúc mà các thế hệ hồn sư tầng tầng lớp lớp xuất hiện, Hồn Vương nhiều như cẩu, Hồn Tôn đi đầy đất. Lúc này đây, toàn bộ Đấu La Đại Lục hồn sư cộng lại cũng chưa đầy một vạn người. Thử hỏi, với con số khiêm tốn như thế thì hồn thú như thế nào có thể ít đi được. Rất nhiều các biện pháp đã được đưa ra như bắt hồn thú đem nhốt trong các khu rừng riêng biệt do các thế lực cộng đồng quản lý hay việc cổ vũ săn bắt hồn thú để làm thực phẩm, lấy nguyên liệu thậm chí là tìm kiếm chí bảo “Hồn Cốt” nhưng rồi lượng săn bắt không bằng lượng sinh sản, hồn thú vẫn ngày một nhiều. Và khi mà rừng rậm không còn đủ chỗ cho chúng sinh sống và kiếm ăn nữa thì việc xâm lấn khu vực nhân loại là điều tất yếu, thế là thú triều từ đó hình thành. Trung bình, mỗi năm, những khu vực cạnh rừng rậm như Tinh Đấu Đại Xâm Lâm ít nhất xuất hiện khoảng chục lần thú triều. Đa phần “Thú triều” đều là quy mô vừa và nhỏ nhưng đối với những kẻ yếu đuối như bình dân, hồn thú có nhỏ yếu đi chăng nữa cũng không phải là họ có thể chống lại, cơ hồ là thôn làng nào bị hồn thú tập kích thì chắc chắn một điều là không còn ai sống sót sau đó. Binh lính đế quốc đều là bình dân xuất thân, đối với “Thú triều” có bẩm sinh sợ hãi, cho nên khi nhìn thấy hay nghe thấy có người hô lên “Thú triều” thì họ đều đồng loạt quay đầu bỏ chạy.
Phản ứng của tập thể binh lính giống như tiếng sét giữa trời quang đánh vào trái tim Tuyết Dạ. Ngay lúc này đây, tâm trí của hắn thật sự hỗn loạn, ngoài việc khó hiểu thì vẫn là khó hiểu. Hắn không rõ ràng vì sao quân đội hàng vạn người với sĩ khí đang lên cao, không hề sợ chết khi chiến đấu với kẻ thù lại có thể tỏ ra sợ hãi Thú triều đến vậy. “Lẽ nào sức mạnh của đế quốc lại có thể bị đánh bại một cách dễ dàng như vậy hay sao, thật là nực cười, haha....” ngửa mặt thốt ra trong lòng nghi vấn, hắn cười lên như một kẻ điên dại. Có câu, kỳ vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng nhiều. Tuyết Dạ hiện tại tâm trạng chính là ấn chứng cho câu nói trên hàm nghĩa. Lên ngôi trong hoàn cảnh đầy khó khăn, Tuyết Dạ áp lực là rất lớn nhưng bản thân hắn tham vọng lại không hề nhỏ và chính nó là thứ tạo động lực cho hắn phấn đấu. Vừa mới đây thôi, tham vọng của hắn lại được đẩy cao khi mà chiến thắng Tinh La diễn ra trước mắt và hắn đã thay đổi ý định từ đánh đuổi Tinh La sang thành đánh chiếm ngược lại Tinh La. Chỉ là, ngọn lửa hy vọng vừa được nhen nhóm chưa lâu thì chậu nước lạnh mang tên “Thú triều” đã vội vàng dội đến. Không có bất cứ điều gì do dự cũng không có bất cứ cái gì để níu kéo, “Thú triều” đã tàn nhẫn đem đi của hắn tất cả. Đột nhiên từ “giàu có” bỗng chốc trở thành kẻ “trắng tay”, Tuyết Dạ không lập tức nhảy chiến xa “tự sát” đã coi như tu tâm dưỡng tính tốt. Thực tế trong việc này có nhiều nguyên nhân, trong đó, nguyên nhân lớn nhất chính là Tuyết Dạ quá non kinh nghiệm và hắn hoàn toàn không hề hiểu gì về tâm lý binh sĩ của mình. Hắn phạm phải sai lầm của mọi bậc quân vương, đó là chỉ đứng ở trên ra lệnh mà không hề đi sâu đi sát vào trong cuộc sống binh sĩ. Sau sự kiện lần này, Tuyết Dạ sẽ hiểu ra được điều này chăng? Hy vọng sẽ là như thế.
Rống!!!
Một phút qua đi, Thú triều đã tiến vào chiến trường. Ngửi được mùi máu tanh thơm ngon, một con Quỷ Hổ dừng lại cước bộ sau đó ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng lớn đầy hưng phấn. Quỷ Hổ hành vi kích động những con hồn thú khác, bọn nó cũng dừng lại, ngửa mặt lên trời và phát ra những âm thanh đặc trưng của loài mình.
Rống...Gào...kzett....
Hàng nghìn âm thanh đồng thời phát ra, thiên địa biến sắc, cuồng phong tịch quyển. Sát khí và lệ khí tung hoành ngang dọc chiến trường. Tiếng hống của hồn thú không chỉ báo hiệu sự xuất hiện của bọn nó, đồng thời cũng báo hiệu cho toàn bộ những nhân loại có mặt nơi đây rằng “nguy cơ đã cận kề”. Trái tim của các binh sĩ vốn đã đập nhanh, nay lại càng gia tốc mạnh hơn. “Nhanh, phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa” là suy nghĩ chung của mọi người ở giây phút hiện tại. Không ai dám ngoảnh mặt trở về sau để xem xét tình hình bởi họ đều sợ vì một chút đó hành động mà chậm trễ thời gian thoát thân. Kỵ binh là những binh sĩ chạy trước nhất, có ngựa hỗ trợ, họ bỏ lại thật nhiều người ở phía sau nhưng điều đó cũng không đồng nghĩa là người kỵ binh nào đều may mắn thoát nạn. Bởi tiếng thú hống nguyên nhân, nhiều cá thể ngựa bị giật mình hoảng sợ làm cho binh sĩ cưỡi trên lưng nó ngã rơi xuống đất. Người trước ngã xuống, người sau giẫm lên, có kẻ ngã theo cũng có kẻ vượt qua tiếp tục hướng về phía trước mà chạy. Tình nghĩa huynh đệ ư? Dừng lại để đỡ người khác cùng chạy ư? Không có, tất cả toàn là lừa đảo, giả tưởng mà thôi, khi sợ hãi trong lòng lên ngôi, đạo đức đã không có chỗ tồn tại.
A..a...a...a...
Hồn thú tốc độ, nhân loại bình thường sao có thể so sánh được chứ. Thế rồi việc gì đến cũng phải đến, đám hồn thú đuổi kịp những người binh sĩ chạy hàng sau cùng sau đó chúng hưng phấn bắt đầu cắn xé con mồi. Dưới mặt đất, trên bầu trời, tay cụt, chân đứt, nội tạng văng tung tóe, huyết vãi trường không, cảnh tượng thê thảm không đành lòng miêu tả tiếp. Hàng nghìn con hồn thú xông vào trong quân đội như hổ lạc bầy dê, chúng nó đi đến đâu là nơi đó tan tác đến đó. Số lượng nhân loại ở đây nhiều lắm, thực để mà ăn, nghìn con hồn thú ăn cũng không xuể, vấn đề là chúng nó ăn thì ít mà giết chóc thì nhiều, giết mười vẫn chưa ăn được một, sự tàn bạo của chúng khiến cho quân sĩ sợ hãi mà chính việc sợ hãi này của quân sĩ lại là chất kích thích bản tính hung bạo bên trong hồn thú khiến chúng càng hưng phấn đồ sát hơn.
Quân sĩ liên tục rút lui làm cho chiến xa của Tuyết Dạ nhanh chóng bị hồn thú tiếp cận. Nhìn thấy hồn thú sắp đến gần mà Tuyết Dạ vẫn còn đang ngẩn người, người thuộc hạ của hắn vội chạy tới lớn tiếng khuyên bảo
“Bệ hạ, đi mau, hồn thú sắp đuổi đến nơi rồi, không đi là không còn kịp nữa”
Nói tới lần thứ ba, khàn hết cả giọng, người này mới đánh thức được Tuyết Dạ nhưng trái với điều hắn mong đợi là Tuyết Dạ không những không bỏ chạy mà còn hướng hắn phấn khởi ra lệnh “Truyền lệnh của Trẫm, toàn quân quay lại cùng Trẫm đánh giết hồn thú, hôm nay Trẫm muốn tiêu diệt chúng, củng cố quân ta sĩ khí, Trẫm muốn bọn hắn nhìn thấy, Thú triều đối diện với đại quân của Trẫm cũng sẽ giống quân đội Tinh La, bị nghiền nát bấy”.
Tuyết Dạ mệnh lệnh khiến cho tên thuộc hạ cùng các Tướng quân ngẩn cả người. Những đôi mắt nhanh chóng đảo qua nhau, sau đó, bọn họ lập tức hiểu ý của đối phương, người thuộc hạ giả vờ tuân mệnh sau đó đi tới sau lưng Tuyết Dạ rồi bất ngờ đánh bất tỉnh hắn. Khiên Tuyết Dạ lên vai, người này nhìn về các vị Tướng quân bảo “Nhờ chư vị yểm hộ để ta đem Bệ Hạ rút lui, chúng ta Tác Thác Thành gặp mặt”.
Đại Tướng quân gật đầu bảo “Yên tâm đi, bảo vệ Bệ Hạ an toàn là chức trách của chúng ta”. “Đa tạ” người thuộc hạ hướng các vị Tướng quân chắp tay sau đấy mở ra vũ hồn chân thân ôm theo Tuyết Dạ bay lên trời hướng về phương Bắc nhanh chóng mà đi. Hồn lực mạnh mẽ dao động ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của đám hồn thú. Đối với chúng nó, nhân loại máu thịt là vật bổ nhưng so với bình dân, máu thịt hồn sư lại càng có sức hấp dẫn hơn cả, thôn phệ một cái hồn sư mạnh mẽ có thể đem đến lợi ích lớn hơn so với thôn phệ hàng nghìn nhân loại bình dân nhiều lắm.
Thiên Nga là loài biết bay, đám hồn thú dưới mặt đất dẫu có thấy được cũng chỉ trơ mắt mà nhìn nhưng những con hồn thú biết bay thì chắc chắn là không có ý định buông tha cho đám người Tuyết Dạ rồi. Trong số chúng có hai con hồn thú mạnh mẽ nhất, một con là Hắc Dạ Điêu và một con Phi Ma Báo. Hai đứa chúng nó ở gần chỗ Tuyết Dạ nhất. Thời điểm người thuộc hạ của Tuyết Dạ mở ra vũ hồn chân thân thì bọn nó đã phát giác ra và phi thân đuổi theo.
“Đừng hòng được như ý. Thứ bảy hồn kỹ, Hắc Thiên Nga chân thân”
Đại Tướng quân phát hiện có kẻ đuổi theo thì lập tức dùng đến kỹ năng vũ hồn chân thân. Hắc Thiên Nga là một chi của Thiên Nga vũ hồn nhưng lại sở hữu khả năng công kích mạnh mẽ hơn nhiều Bạch Thiên Nga. Vũ hồn này cũng cho thấy thân phận của Đại Tướng Quân là đồng xuất thân từ Thiên Nga gia tộc. Tám cái hồn hoàn trên người, thể hiện cho tu vi của hắn đã đạt tới cấp độ Hồn Đấu La, xem ra, hắn ở Thiên Nga gia tộc địa vị cũng không hề nhỏ chút nào. Bay lên không trung, trên đường lao tới cản lại hai con hồn thú, hắn mở miệng truyền âm cho các vị Tướng quân khác “Các vị giúp ta đối phó Phi Ma Báo, để ta cản Hắc Dạ Điêu lại cho”. Đại Tướng Quân nhận ra hai con này hồn thú đều là trên 5 vạn năm tu vi, không phải dạng dễ để đối phó. So với Phi Ma Báo, Hắc Dạ Điêu rõ ràng mạnh mẽ hơn không ít, từ trình độ hồn lực cô đọng cho thấy bản thân nó có khoảng 6 vạn 5000 năm đến 7 vạn năm tu vi. Đại Tướng Quân không nắm chắc mình có thể đánh bại Hắc Dạ Điêu nhưng cản nó một chút thì hắn vẫn tự tin làm được, trong khi đó bên hắn còn 5 vị Tướng quân đều là phi hành Hồn Thánh, đối phó một cái vừa qua 5 vạn năm Phi Ma Báo có vẻ không phải vấn đề quá khó, chờ khi năm người kết liễu Phi Ma Báo lại quay sang cùng hắn đối phó Hắc Dạ Điêu là vừa đẹp thay.
“Vâng, Đại Tướng Quân” Năm vị Tướng quân đồng thanh đáp lại sau đó họ cũng vận dụng vũ hồn chân thân xông về phía Phi Ma Báo. Hỏa Điểu, Bạch Thiên Nga, Phong Linh Tước, Lục Sí Phong, Huyết Hồ Điệp, không có một cái vũ hồn nào là đơn giản. Năm người vừa lên liền vận dụng thứ năm hoặc thứ sáu hồn kỹ để tấn công đối thủ. Với một cái Hồn Thánh mà nói, vũ hồn chân thân cộng thêm thứ năm hoặc thứ sáu hồn kỹ được coi là chân chính át chủ bài, vừa ra trận đã tung tuyệt kỹ, mục đích của năm người không cần nói nhiều, đó chính là muốn mau chóng triệt hạ Phi Ma Báo.
Bên này, Đại Tướng Quân đối địch với Hắc Dạ Điêu cũng rất cẩn thận tung ra con bài thứ sáu hồn kỹ “Vũ Điệu Tử Thần”. Hắc Thiên Nga giang ra đôi cánh rồi xoay tròn với một tốc độ cực cao tạo ra từng đạo lưỡi dao phong nhận sắc bén vô cùng liên tục chém về phía đối thủ. Bởi vì cao tốc xoay tròn, từ xa nhìn lại, những lưỡi dao phong nhận giống như một mảnh lụa nối liền san sát, kín không kẽ hở, hơn nữa, những lưỡi dao phong nhận số lượng cực nhiều, phong tỏa hết cả đường lui của Hắc Dạ Điêu và buộc nó phải đón nhận đợt công kích này.
Đối diện với kỹ năng mạnh mẽ đến từ Đại Tướng Quân, hồn thú Hắc Dạ Điêu vẫn không hề tỏ ra sợ hãi hay bối rối, ngược lại, ánh mắt của nó lại có một chút tia sáng kỳ dị lưu chuyển. Há miệng hú lên một tiếng thật dài có vẻ tối nghĩa, Hắc Dạ Điêu hồn lực hội tụ ở cuống họng, sau đấy một giây, nó hướng về phía Đại Tướng quân phun ra một vòng gió xoáy nhỏ, chỉ là, trong một chốc lát ngay sau đó, khi ra khỏi miệng Hắc Dạ Điêu, vòng gió xoáy nhỏ bé này lập tức biến lớn gấp hàng trăm lần trở thành một cái vòi rồng với chiều rộng lên tới mười mét, chiều cao đến một trăm mét. Vòi rồng to lớn có sức hút quả thực khủng bố, binh sĩ Thiên Đấu Đế Quốc đứng ở phạm vi xung quanh 50 mét phía dưới đều bị vòi rồng này hút vào bên trong rồi cuốn lên đến tận mây xanh. Vòi rồng hình thành, trở thành bức tường chắn trước người Hắc Dạ Điêu ngăn cản hồn kỹ của Đại Tướng Quân đánh tới, hai bên va chạm vào nhau không hề sinh ra âm thanh nổ lớn, phong nhận chạm vào tường gió liền bị nó sức hút cuốn đi tăng thêm sát thương cho vòi rồng nhưng mà cứ mỗi một cái phong nhận bị cuốn đi là lốc soáy uy lực lại giảm thiểu một chút, cứ như thế, hai bên không ngừng tiêu hao lẫn nhau, cuối cùng sau một phút đọ sức, cả hai đều biến mất vô ảnh vô tung, lượt đầu so chiêu, hai bên lẫn nhau cầm hòa.
Đại Tướng Quân đã đoán được mình không sánh bằng Hắc Dạ Điêu nhưng lại không nghĩ đến Tuyệt chiêu đắc ý của mình lại bị đối phương hời hợt phá giải như vậy, bất tri bất giác, trong lòng hắn, áp lực lại gia tăng không ít. Nhìn về phía năm vị Tướng Quân và Phi Ma Báo chiến trường, hắn lại càng thấy không ổn. Năm người Hồn Thánh bất ngờ hợp lực phát ra đại chiêu công kích, ngỡ tưởng sẽ lập tức đánh bại Phi Ma Báo, nào ngờ Phi Ma Báo tặc giảo hoạt, nó không lựa chọn lao lên đối cứng như những hồn thú khác thường làm mà lại quay đầu bỏ chạy. Mặc dù vẫn bị trúng hồn kỹ của năm người nhưng vì khoảng cách đã quá xa, lại bị kỹ năng phòng ngự của nó cho cản trở vậy nên công kích đánh vào người Phi Ma Báo chẳng gây nên bao nhiêu thiệt hại cho nó, bây giờ Phi Ma Báo vẫn tiếp tục né tránh năm người, Đại Tướng Quân tinh ý phát hiện, con Phi Ma Báo này chạy có chút quy luật, nó đang dần dần dẫn dụ 5 người tách xa chỗ của hắn.
Vẻ lo lắng hiện ra ngay trên khuôn mặt. Đại Tướng Quân muốn truyền âm cho năm người trở lại nhưng lúc này đây Hắc Dạ Điêu đã công kích tới. Điêu trảo sắc bén giống như năm cái móc sắc khổng lồ giơ ra chụp thẳng vào đầu Đại Tướng Quân, nếu bị một trảo này chụp phải, dù là đầu hắn có làm bằng thép tinh cũng sẽ nát như dưa hấu. Một kích này buộc Đại Tướng quân không thể không dừng ý định truyền âm lại để cẩn thận ứng phó. Cơ thể hắn ở giữa không trung đảo một vòng, né tránh đi vuốt trảo công kích, cùng lúc đó lợi trảo của Hắc Thiên Nga cũng được hắn giơ ra hòng chụp vào đùi của đối thủ. Hồn hoàn thứ ba trên người hắn lúc này thắp sáng, cơ bắp và lợi trảo biến to, sắc hơn mấy phần, tốc độ xuất kích cũng đột nhiên tăng mạnh, không hề nghi ngờ, hồn kỹ này của hắn có tác dụng cường hóa. Hắc Dạ Điêu lại không nghĩ đến Đại Tướng Quân chiêu thức đột nhiên biến nhanh, ứng phó không kịp cho nên lập tức trúng một trảo. Dù là hồn thú vạn năm, da thịt cứng cáp nhưng nó bắp đùi vẫn bị lợi trảo của Hắc Thiên Nga cắt ra mấy đường vết rách sâu đến tận xương. Đau đớn khiến Hắc Dạ Điêu hú lên một tiếng quái dị, ánh mắt nó toát ra lửa giận, vuốt trảo còn lại đột nhiên lấy một tốc độ khủng khiếp hướng về cơ thể Đại Tướng Quân đánh ra. Không có bất kỳ phản ứng nào kịp thời được làm ra từ Đại Tướng Quân bởi đòn đánh này đến quá nhanh, cơ hồ vừa ra liền đã chạm tới đích. Năm cái lợi trảo xuyên thủng da thịt, đâm sâu vào cơ thể hắn, máu tươi phọt ra giữa không trung, lực trùng kích mạnh mẽ khiến cơ thể hắn cao tốc hướng về mặt đất rơi xuống.
Trúng đòn, Đại Tướng Quân bây giờ mới hiểu được, thì ra nãy giờ hồn thú Hắc Dạ Điêu cùng hắn đánh nhau vẫn còn giữ lực, vừa rồi đối phương bị hắn đánh bất ngờ, trong lúc tức giận cho nên mới bạo phát ra thực lực chân chính. “Nhất định phải ngăn cản nó lại” Đại Tướng Quân trong lòng đãi định, thực lực đối phương mạnh mẽ như vậy, nếu hắn không ngăn được, sợ rằng Tuyết Dạ sẽ lành ít giữ nhiều. Liếc mắt nhìn đã đi khá xa Tuyết Dạ, Đại Tướng Quân vừa định quay người tiếp tục chiến đấu thì hắn lại phát hiện một cái bóng đen không biết từ khi nào đã bám theo sau Tuyết Dạ, khi hắn ngưng thần quan sát thì nhận ra đó là một con Huyết Dực Bức Vương. Tuy không rõ tu vi thế nào nhưng từ thân hình cũng có thể thấy là một con vạn năm niên hạn. Cấp tốc xoay chuyển thân thể đang bị thương, Đại Tướng Quân hướng về phía Tuyết Dạ mà lên, hắn bây giờ muốn đi cứu giá, vấn đề khó là giờ này lại có kẻ không muốn hắn rời đi đây này. Nhìn về đang chắn trước mặt mình Hắc Dạ Điêu, Đại Tướng quân trái tim lạnh buốt. Thường nói vạn năm hồn thú đã có linh trí, hơn 6 vạn năm tu vi, Hắc Dạ Điêu trí tuệ đã không kém bao nhiêu nhân loại, nhưng nếu chỉ như thế thì còn không đáng lo, vấn đề là con Hắc Dạ Điêu này không giống như trước muốn đuổi theo Tuyết Dạ mà lại đi chắn trước mặt hắn, điều này chứng tỏ, trí tuệ của nó đã không phải sấp sỉ nhân loại mà là không khác nào nhân loại nữa rồi. “Là lúc đó, nó thật là giảo hoạt” nhớ lại thời điểm trước khi đánh ra vòi rồng cản hắn kỹ năng, Hắc Dạ Điêu có hú lên một tiếng, Đại Tướng Quân khi đấy còn cho rằng đó là nó tập tính nhưng giờ hắn hiểu ra, đó không phải tập tính mà là Hắc Dạ Điêu đang ra lệnh cho cấp dưới Huyết Dực Bức Vương đuổi theo Tuyết Dạ. Cho ra một cái nhận định về đối thủ trước mắt, Đại Tướng Quân giờ này không biết nên cảm thấy vinh hạnh hay là tuyệt vọng khi gặp gỡ một đối thủ khôn ngoan như này nữa.
“Đừng đuổi nữa, các ngươi một người ở lại ngăn cản Phi Ma Báo, bốn người khác mau đi cứu Bệ Hạ”, tranh thủ giây phút ngắn ngủi, Đại Tướng Quân truyền âm cho năm vị Tướng Quân còn bản thân hắn lần nữa lao tới cùng Hắc Dạ Điêu đối chiến.
Được Đại Tướng quân cảnh tỉnh, năm người mới giật mình phát hiện bản thân trúng kế. Hỏa Điểu Tướng Quân là người mạnh nhất chủ động đứng ra ngăn cản Phi Ma Báo, những người khác lập tức hướng về phương Bắc đuổi theo Tuyết Dạ. Mặc dù trong lòng uất ức bản thân lại bị một con hồn thú xỏ mũi dẫn đi, bốn người lại không chần chừ rời đi bởi an nguy của Tuyết Dạ vẫn quan trọng hơn vấn đề mặt mũi nhiều lắm.
Phi Ma Báo nhận ra năm người ý định lập tức đổi chiến thuật từ chạy trốn sang chủ động tấn công, dưới kỹ năng phòng ngự tuyệt vời của mình, nó mạnh mẽ xông vào trong đám người dùng trảo công kích. Báo loại ít nhiều đều cùng Hổ có chút dính líu, thể chất và công kích vật lý rất khá lại phối thêm 5 vạn năm tu vi hồn lực gia trì, một vuốt đánh ra của nó khiến cho vị Tướng Quân Hỏa Điểu bay xa hơn 20 mét mới dừng được thân hình. Chẳng qua, va chạm này cũng khiến nó dừng lại thế công tạo cơ hội cho bốn người khác thoát thân. Phẫn nộ trước sự dây dưa của Hỏa Điểu Tướng Quân, nó gầm lên một tiếng giận dữ. Tiếng hét của nó làm cho đám phi hành hồn thú nhỏ hơn đang đánh chén con mồi dừng lại hành động, bọn nó sau đấy cũng ngửa mặt hướng về Phi Ma Báo gầm lên đáp trả rồi tất cả đồng loạt từ bỏ trong tay con mồi phi thân hướng về phía bỏ chạy Tuyết Dạ đuổi theo.
“Không ổn rồi” Đại Tướng Quân và những người khác đồng thời phát giác nguy cơ. Phi Ma Báo chiêu này quá xấu rồi, thế mà ra lệnh cho đám đàn em đuổi giết Tuyết Dạ. Số lượng phi hành hồn thú không nhiều nhưng cũng có tới gần trăm con, bọn nó lũ lượt hướng về Tuyết Dạ mà đuổi theo, khung cảnh ấy, đứng trên cương vị là thuộc hạ như các Tướng quân, nhìn thôi đã đủ thấy tuyệt vọng. Không còn đường nào khác, bốn vị Tướng Quân lại phải đổi ý định từ giải cứu Tuyết Dạ thành ngăn cản đám hồn thú lâu la này. Chiến lực toàn bộ khai hỏa, đám phi hành hồn thú này tu vi không cao nên mỗi chiêu mà từng vị Tướng quân đánh ra đều có thể hạ sát một đến hai con, nhưng sao số lượng chúng thật sự đông quá, bốn người vận hết công lực cũng chỉ ngăn được một nửa, một nửa khác vẫn thoát đi đuổi hướng Tuyết Dạ.
Thời điểm này, Huyết Dực Bức Vương sau một khoảng tương đối dài thời gian truy đuổi đã bắt kịp Tuyết Dạ hai người. Trên thân hồng quang lấp lóe, hồn lực hội tụ trong miệng sau đó bị nó phun ra thành một đạo huyết quang đạn đánh thẳng về phía đang chở Tuyết Dạ bỏ chạy - Bạch Thiên Nga. Nguy cơ trong lòng báo động, Bạch Thiên Nga theo bản năng hạ thấp độ cao. Khi vừa thấp xuống được nửa mét thì một chùm năng lượng đỏ thẫm vừa khớp sượt qua cái đầu của nó đồng thời cũng mang đi mấy sợi lông vũ.
Ầm
Huyết Quang Đạn không trúng đích bay về phương xa cùng một gò núi va chạm gây ra một tiếng nổ lớn, kèm theo đó là đất đá bay tứ tung bốn phía, cây cối gãy đổ tán loạn. Bạch Thiên Nga tinh thần lực hướng về phía sau dò xét thì phát hiện thủ phạm đánh lén mình hóa ra lại là hồn thú ba vạn năm Huyết Dực Bức Vương. Tốc độ lần nữa đề cao, Bạch Thiên Nga tiếp tục tăng tốc độ bỏ trốn, trên lưng hắn bây giờ còn đang mang theo Tuyết Dạ, nếu cùng hồn thú này xảy ra chiến đấu, hắn sẽ bị vướng tay vướng chân rất nhiều. “Kinh khủng thật, tí nữa là tiêu đời rồi!” Bay qua khu vực vừa xảy ra vụ nổ, ánh mắt đảo qua phía dưới hoàn cảnh, Bạch Thiên Nga trên đầu vô ý thức toát mồ hôi lạnh bởi hắn nhìn thấy phía bên dưới, một mảng sườn núi đã biến mất, một chiếc hố đường kính lên tới mười mét được hình thành, đáng sợ hơn là cây cối xung quanh còn đang bốc lên ngọn lửa màu huyết đỏ, dưới sự thiêu đốt của nó, các nhánh cây nhanh chóng khô héo trở thành gỗ mục theo gió phiêu tán trong không khí, thiết nghĩ nếu vừa rồi không né tránh mà trúng một viên đạn này, liệu rằng Bạch Thiên Nga và kể cả Tuyết Dạ bây giờ có phải cũng như những nhánh cây này hay không.
Bởi vì tốc độ Bạch Thiên Nga được tăng cường, Huyết Dực Bức Vương nhất thời không có cách nào rút ngắn hơn nữa khoảng cách, hai bên tiếp tục duy trì 40 mét khoảng cách, một trước, một sau lẫn nhau truy đuổi. Huyết Dực Bức Vương thì tức lắm bởi đuổi mãi vẫn chưa tóm được con mồi. Thế là thỉnh thoảng canh Bạch Thiên Nga không để ý nó lại lén lút phóng ra một viên Huyết Quang Đạn. Kỹ năng uy lực rất mạnh nhưng tiêu hao theo đó cũng thật lớn, Huyết Dực Bức Vương chẳng thể nào liên phát, nếu nó mà làm được điều đó thì cái chức thủ lĩnh cũng đã không thuộc về Hắc Dạ Điêu rồi. Huyết Dực Bức Vương tính toán không qua được mắt Bạch Thiên Nga, từ lúc chứng kiến uy thế hồn kỹ của Huyết Dực Bức Vương, Bạch Thiên Nga đã đề cao cảnh giác lên tới cực hạn, nhìn như nó luôn hướng đầu về phía trước nhưng thực tế tinh thần lực giờ nào khắc nào cũng đang hướng về phía sau dò xét đề phòng Huyết Dực Bức Vương bất ngờ công kích.
Thời gian chậm chạp trôi qua trong tâm trạng tiêu cực của cả hai phe. Một bên, Bạch Thiên Nga vừa ra sức chạy vừa thấp thỏm lo sợ Huyết Dực Bức Vương còn kỹ năng khác có thể bắt kịp mình, vì luôn trong cường độ cao vận động, cả người nó giờ đây ướt sũng mồ hôi, ngoại trừ lông cánh, lông trên người nó đã dính sát vào với cơ thể, nhìn không còn ra đó là lông vũ hay là da thật nữa. Một bên khác, Huyết Dực Bức Vương càng đuổi càng phẫn nộ, con mồi ngay trước mắt nhưng làm thế nào rồi cũng không thể bắt được. Bản thân nó lại không có tăng tốc độ hình kỹ năng cho nên ngoài việc chờ mong Bạch Thiên Nga kiệt sức thì cũng chỉ biết bám đuôi như vậy.
Hai mươi phút thời gian trôi qua, Tác Thác Thành trì đã rõ ràng trước mắt. Bạch Thiên Nga trong lòng vui mừng, nó âm thầm cho mình mấy lời động viên “một chút nữa thôi, cố lên nào”, dưới niềm vui sắp thắng, nó lại bộc phát ra tốc độ vượt qua cả khả năng của mình và dần dần bỏ xa Huyết Dực Bức Vương.
Trên tường thành Tác Thác. Một người binh sĩ đứng trên tròi canh bỗng nhiên nhìn thấy hai cái bóng đen đang cao tốc hướng phía mình lao tới thì vội vàng chạy đến bẩm báo vị Tướng Quân thủ thành “Bẩm Huyền Tướng Quân, phát hiện có hai sinh vật to lớn biết bay đang hướng về chúng ta tiến tới, rất có thể là hồn thú, xin Tướng quân cho chỉ thị”. “Ngươi xác định đó là hai con hồn thú mà không phải là một đám hồn thú” Huyền Tướng Quân nghi ngờ hỏi lại. Hồn thú xuất hiện thường gắn liền với thú triều, mà thú triều thì phải nhiều con hồn thú chứ sao lại chỉ có hai con được. “À, chúng tôi chỉ thấy có hai con thôi, hay là Huyền Tướng Quân, ngài ra xem thử xem sao” người binh sĩ đề nghị. Huyền Tướng Quân suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, đi theo người binh sĩ ra tường thành.
Là hồn sư cao cấp, Huyền Tướng Quân không giống binh sĩ, phân biệt không ra đâu là đâu. Vừa nhìn một cái, hắn liền nhận ra Bạch Thiên Nga là vũ hồn còn đằng sau Huyết Dực Bức Vương là hồn thú. Dù chưa hiểu chuyện gì nhưng Bạch Thiên Nga là biểu tượng của hoàng tộc Thiên Đấu Đế Quốc, lại là hồn sư cho nên về tình hay về lý đều nên trợ giúp đối phương. “Cường tiễn chuẩn bị, đội cung tên chuẩn bị nhắm chuẩn mục tiêu phía sau mà ngắm, lúc nào ta bảo bắn thì hãy bắn”. Khoảng cách giữa Thành trì và Bạch Thiên Nga còn khoảng 500 mét, xa như vậy, tinh thần lực của hồn thánh là không vươn tới được cho nên Huyền Tướng Quân lòng mang khúc mắc cũng chỉ biết tạm thời nhẫn nhịn và chờ đợi.
Mười giây sau, Bạch Thiên Nga cuối cùng đã vọt tới thành trì nhưng nó vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục hướng bên trong bay tiếp. “Huyền Tướng Quân, mau cản con hồn thú phía sau lại, đừng cho nó đuổi theo Bệ Hạ” Âm thanh từ phía Bạch Thiên Nga vang vọng trong đầu Huyền Tướng Quân. “Bệ Hạ?” Huyền Tướng Quân tỏ vẻ nghi hoặc, ánh mắt vô tình đảo qua trên lưng Bạch Thiên Nga, Huyền Tướng Quân nhìn thấy Tuyết Dạ đang nằm bất tỉnh. “Bệ Hạ vì sao lại ra nông nỗi này? Lẽ nào bọn hắn gặp thú triều” xâu chuỗi một vài sự kiện, Huyền Tướng Quân lập tức suy đoán ra đầu đuôi câu chuyện. Hắn thân kinh bách chiến, gặp nhiều rồi việc tương tự, đối với việc Tuyết Dạ bị hồn thú truy sát, Hắn có kinh ngạc nhưng cũng chỉ tỏ chút thái độ như vậy thôi, không đến mức như Tuyết Dạ, bị kinh ngạc làm phát điên phát dại tình huống.
Quay đầu nhìn chỉ còn khoảng 300 mét Huyết Dực Bức Vương, Huyền Tướng Quân phất tay ra lệnh bắn tên ngăn cản đối phương. Hàng nghìn binh sĩ trên tường thành đồng thời thả tên, những mũi tên bọc thép tinh luyện đủ sức xuyên phá giáp sắt nối đuôi nhau, phô thiên phủ địa hướng về Huyết Dực Bức Vương đánh tới. Đang cao tốc lao tới thì bị cản trở, Huyết Dực Bức Vương bực càng thêm bực. Bay trên không trung, nó há miệng tụ lực rồi phóng ra một viên Huyết Quang Đạn đánh xuống phía dưới đám người trên thành trì.
“Hừ, chút tẹo như thế kỹ năng cũng dám trước mặt ta phô bày, xem ta như thế nào bắn hạ ngươi đây. Huyền Quy phụ thể, thứ nhất hồn kỹ, huyền quy khải giáp”
Huyền Tướng Quân đối với Huyết Quang Đạn không hề coi trọng, cho rằng đây chỉ là thông thường năng lượng loại hình công kích cho nên hắn nghĩ đem ra đệ nhất hồn kỹ để đối địch. Cầm tấm mai rùa trên tay, Huyền Tướng Quân coi nó như vũ khí ném về phía Huyết Quang Đạn. Nếu thực công kích của Huyết Dực Bức Vương chỉ là công kích năng lượng đơn thuần, nó rất có thể sẽ bị hồn kỹ của Huyền Tướng Quân phá giải Đang bay Bạch Thiên Nga cái đầu ngó lui, vừa lúc trông thấy một màn này, hai mắt trợn lên thật to. Hắn không rõ Huyền Tướng Quân này lấy đâu ra dũng khí mà cầm một cái đệ nhất hồn kỹ ra cùng Huyết Quang Đạn đối địch. “Huyền Tướng Quân, ngài ra đi bình an” trong lòng vì Huyền Tướng Quân mặc niệm mấy chữ, Bạch Thiên Nga ngựa không dừng vó bay vào bên trong Tác Thác Thành Phủ. Hạ cánh xuống đất, hắn gọi người đưa Tuyết Dạ vào nghỉ ngơi và yêu cầu hồn sư người tiếp viện ngoại thành, làm xong tất cả, Bạch Thiên Nga hồn sư giải trừ vũ hồn chân thân sau đó ngã bất tỉnh trên mặt đất. Hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình.
Bên ngoài tường thành. Khi Huyền Quy mai rùa và Huyết Quang Đạn va chạm lập tức sinh ra một vụ nổ cực lớn. Cứng cáp kinh khủng Mai rùa dưới tác dụng của vụ nổ thế mà kiên trì không tới nửa giây liền vỡ vụn thành vô số bụi bặm. Ngăn chặn thành công Huyết Quang Đạn đánh xuống nhưng hồn lực bên trong đó lại lây lan ra bốn phía, khi nó chạm phải thứ gì có sinh mệnh lập tức bắt lửa cháy dữ dội. Thật nhiều binh lính ở gần đều bị lây nhiễm, cơ thể bọn họ sau đó khô quắt nhanh chóng, sau mười hơi thở, người sống sờ sờ cứ thế trở thành một bộ thây khô, gió nhẹ thổi qua thì biến thành đám tro tàn. Huyền Tướng Quân cũng bị nhiễm một chút lên ngón tay út, nhìn da thịt mình bắt lửa dần dần khô quắt, đồng thời ngọn lửa này còn đang muốn lan rộng lên mu bàn tay, Huyền Tướng quân không do dự lập tức chặt đứt ngón út của mình. Nhìn xung quanh hoàn cảnh, Huyền Tướng Quân đối với Huyết Dực Bức Vương thái độ trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
Thời gian sau đó, Huyết Dực Bức Vương tiếp tục công kích quân đội trên tường thành nhưng nó chỉ có một mình, gặp phải sự kháng cự quyết liệt của binh sĩ Thiên Đấu Đế Quốc nên đánh mãi vẫn không chiếm được bao nhiêu lợi lộc. Một lát sau, đám hồn thú đàn em đuổi tới, một trận huyết chiến lần nữa diễn ra giữa hồn thú và nhân loại, tuy nhiên, Tác Thác Thành viện quân vừa lúc tới kịp, không ít hồn sư đế quốc gia nhập cuộc chiến, số lượng hồn thú thương vong càng ngày càng nhiều. Huyết Dực Bức Vương cuối cùng buộc phải ra lệnh cho đàn em rút lui trở về, Tác Thác Thành thành công vượt qua lần này thú triều xâm lấn.
Khi Huyết Dực Bức Vương về đến chiến trường, cuộc chiến giữa Hắc Dạ Điêu, Phi Ma Báo với các Tướng Quân Thiên Đấu Đế Quốc đã kết thúc. Kết quả khỏi phải bàn cãi, bọn họ đều xả thân vì nước, vinh quang mà đi.
Đứng trên chiến trường trung tâm, Quỷ Mị giờ này nội tâm không hề có một tia dị động. Không có cuộc chiến nào mà không có hy sinh. Mọi thứ trước đó hay vừa diễn ra đều đã nằm trong kế hoạch và là điều cần thiết để tạo nên một nền hòa bình lâu dài. Viết mấy dòng chữ vào một tờ giấy và dùng chim đưa thư gửi đi, Quỷ Mị nhìn về phía Tây một vài ánh chiều tà sót lại thở dài “Hạo Thiên Tông người phản bội, tinh la mất đi chỗ dựa, lại thua trận chiến này, ít nhất phải mấy chục năm sau mới khôi phục được nguyên khí. Tuyết Dạ sau khi ăn quả đắng lần này chắc chắn cũng không còn dám suy nghĩ đánh chiếm Tinh La nữa. Tà Hồn Sư, Thú triều xuất hiện, Vũ Hồn Điện coi như có đủ cớ để can thiệp chiến tranh. Về phía Hạo Thiên Tông, bọn họ chắc là sẽ không nuốt nổi vết nhơ lần này mà cử người điều tra, có điều việc này đã có Huyết Cổ gánh vác, cũng không quá đáng ngại. Chiến tranh đến đây coi như chấm dứt, ít nhất thì đại lục sẽ có hòa bình trong vòng vài chục năm nữa, ta cũng nên tiếp tục con đường tu luyện của mình thôi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.