🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 73 Thú triều
[Trong doanh trại quân đội Tinh La]
Các vị Tướng quân cùng binh sĩ chưa hết bàng hoàng bởi cái chết đột ngột của U Minh Nguyên Soái thì tin tức xấu liên tiếp truyền tới.
“Bẩm báo các vị Tướng quân, kho lương thực của quân ta bị kẻ không rõ tập kích, hiện trường bây giờ rất hỗn loạn, lửa cháy dữ dội, e rằng khó mà dập tắt được”
“Bẩm báo các vị Tướng quân, Tuyết Dạ Đại Đế dẫn theo 90 vạn đại quân đang hướng về doanh trại chúng ta áp sát, dự kiến khoảng nửa giờ nữa là sẽ đến đây”
Sắc mặt mọi người ai nấy đều xanh xám, tất cả đều đã nghĩ đến cái viễn cảnh thất bại phải trở về nước. Không ai ngờ được rằng, chỉ trong một buổi sáng thôi, mọi chuyện lại có thể trở nên tồi tệ đến như vậy. Từ việc Nguyên Soái bị giết, rồi kho lương bị người tập kích cho đến việc Thiên Đấu Đế Quốc bất ngờ xua quân tấn công, không có một việc nào bình thường cả, dường như mọi thứ đã được kẻ nào đó lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước vậy.
“Haha, chúng ta thua rồi, rút quân trở về thôi” một vị đội trưởng đứng gần đó cười khổ sở nói. Lời nói của hắn khiến cho một đám binh sĩ buồn bã cúi đầu. Không có ai lên tiếng đồng ý nhưng cũng không một âm thanh nào phản đối được đưa ra.
Xoẹt...phốc...
Trong không khí im lặng và buồn bã, cái đầu vị đội trưởng vừa nói rời khỏi cổ sau đó rơi xuống đất lăn mấy vòng mới dừng lại được. Nhiều binh sĩ bị một màn bất ngờ này làm sợ hãi, cùng nhau lùi lại mấy bước. Khi bọn họ nhìn lại thì thấy người vừa ra tay chém đầu vị đội trưởng kia lại là Tiền Tướng quân, vị Tướng quân vừa được bầu lên thay vị trí Nguyên Soái
Vẩy đi mấy giọt máu đỏ còn dính trên thân kiếm, Tiền Tướng Quân mắt hổ trừng tất cả mọi người, khuôn mặt biểu hiện dữ tợn quát “Còn kẻ nào muốn trở về nữa, đứng ra ta xem nào?”. Là một trong những học trò xuất sắc của U Minh Nguyên Soái, Tiền Tướng quân tài năng không hề kém cạnh thầy mình bao nhiêu nhưng hắn lại không có tốt tính như U Minh Nguyên Soái, đối với bất kỳ chuyện gì, vị Tướng quân này đều vô cùng nghiêm khắc và sẵn sàng xử lý bất kỳ một ai kể cả thân nhân vi phạm quân lệnh bởi vậy trong Tinh La Quân Đội, hắn còn được gọi với các tên là Thiết Huyết Tướng Quân. Đối với lời khiêu khích từ một vị Tướng quân đang nóng giận, không ai dám dùng đầu mình để thử, bao quát các vị Tướng quân khác cũng thế.
Thấy không ai đáp lại, Tiền Tướng Quân cắm thanh kiếm trên tay xuống đất nhìn mọi người bảo “Tinh La chỉ có chết trận binh sĩ, không có chạy trốn binh sĩ, cho dù hôm nay chúng ta không còn Nguyên Soái, không còn lương thực, chúng ta vẫn như cũ có thể đánh bại Thiên Đấu Đế Quốc. Thường ngày bọn hắn cố thủ không ra, chúng ta không làm gì được nhưng bây giờ bọn hắn đã tự đưa đầu đến tận cửa chúng ta chẳng lẽ lại sợ hãi bỏ chạy hay sao? Các vị huynh đệ, hôm nay là cơ hội cho chúng ta nhất cử đánh bại Thiên Đấu Đế Quốc, đoạt lấy Tác Thác Thành, chỉ cần thắng lợi, vấn đề lương thực còn có gì đáng lo chứ?”
Ngôn từ mạnh mẽ, khí phách của hắn kích động lên trong lòng các tướng sĩ niềm tin và hy vọng. Một binh sĩ đột nhiên cười nói với người bên cạnh “Tướng quân nói rất có lý, chỉ cần chúng ta chiến thắng, tất cả mọi thứ của bọn hắn cũng là của chúng ta”. Người bên cạnh cũng cười tươi bảo “Không chỉ thế, chúng ta sẽ không cần phải đóng quân ở ngoài trời như thế này nữa mà sẽ có nhà đàng hoàng để ở” “haha” những người khác nghe bọn họ nói chuyện cũng vui vẻ theo, trong lúc bất tri bất giác đã không còn ai nhớ đến lúc nãy mình nghĩ điều gì nữa.
Nhìn đám tướng sĩ lần nữa trở về với tinh thần lạc quan như trước. Tiền Tướng Quân áp lực trên người nhẹ hẳn, hắn rất sợ đám huynh đệ của mình sẽ thật sự bị những tin tức xấu làm mất hết ý chí như thế thì dù Tinh La binh sĩ có tinh nhuệ hơn nữa, bọn họ có đưa ra chiến thuật tốt hơn đi chăng nữa cũng vô ích thôi. Rút thanh kiếm giơ lên cao, Tiền Tướng Quân lớn tiếng ra lệnh “Toàn quân tập hợp chuẩn bị cùng Thiên Đấu Đế Quốc quyết trận tử chiến”
Trong lúc Tinh La còn đang loay hoay củng cố tâm lý thì bên này, Thiên Đấu quân đội dưới sự dẫn đầu của Tuyết Dạ đang khí thế hùng hổ hướng về doanh trại Tinh La mà tiến lên. Bây giờ thì Tướng sĩ Thiên Đấu đã biết rồi bọn họ lần này tập hợp để làm gì. Khi được Tuyết Dạ giải thích, ai nấy đều bất ngờ, không nghĩ tới Tuyết Dạ lại có sự chuẩn bị kỹ càng như thế và hắn dấu bọn họ lâu đến như vậy. Mặc dù có cảm giác bị Tuyết Dạ mất tín nhiệm nhưng không ai tỏ ra oán trách, trái lại, họ lấy đó làm vui, điềm may mắn khi được dẫn dắt bởi một vị minh quân. Tài năng của Tuyết Dạ được bộc lộ ra trở thành động lực thôi thúc Tướng sĩ Thiên Đấu Đế Quốc trong lòng nhiệt huyết, giờ đây, họ tiến về doanh trại Tinh La quân đội với một niềm tin vững chắc rằng “chiến thắng sẽ thuộc về Thiên Đấu”.
Hai bên Tướng sĩ đều ôm quyết tâm thắng lợi mà đối đầu với kẻ thù. Một trận chiến này đã định trước diễn ra hết sức quyết liệt. Khi quân đội Thiên Đấu Đế Quốc đến nơi thì 60 vạn quân đội Tinh La đã chờ sẵn ở đó. Không cần chờ chủ tướng có lệnh, vừa nhìn thấy nhau, binh sĩ hai bên đã đỏ mắt xông lên chém giết. Thù hận là tích lũy qua nhiều năm tháng, binh sĩ cũng có thân nhân, nhiều gia đình, cả nhà đều tham gia quân ngũ, hai bên giao chiến, hy sinh, mất mát là việc tất nhiên thế rồi thù hận cũng từ đó mà sinh ra. Trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, ai biết được ai là người đã giết người thân mình cho nên là họ đều quy kết cho kẻ thù chung đó là quân đội đối phương, cứ thế, họ nhìn ai cũng thành kẻ thù và rồi đâm chém nhau một cách đầy tàn nhẫn. Chiến tranh không có lương tâm tồn tại, ở đây, để tiếp tục sinh tồn thì con người ta chỉ có duy nhất một biện pháp đó là giết kẻ khác, không cần biết bằng cách nào, thủ đoạn nào, dùng đao chém cũng được, thương đâm cũng được hay dùng tay chân trần hoặc thậm chí dùng miệng cắn, dùng đất đá cát sỏi...đều được.
Đối diện với một kẻ địch với số lượng đông gấp rưỡu lại không hề kém cạnh sĩ khí, Tinh La quân đội sau hai giờ giao chiến dần dần lâm vào tình thế bất lợi. Các vị Tướng Quân nhìn rõ trong mắt nhưng tên đã bắn ra không còn có thể thu hồi vả lại lương thực đều bị người đốt rụi, bây giờ ngoài việc xông lên huyết chiến đến cùng, đã không còn đường nào khác để lựa chọn. “Nếu đã như vậy, thế thì giết càng nhiều kẻ địch càng tốt” Nhắm mắt hít lấy một hơi dài, Tiền Tướng Quân xách theo đại đao đi đầu tiến nhập chiến trường bắt đầu cùng binh sĩ chiến đấu. Các vị Tướng quân khác hai mắt nhìn nhau rồi cũng phụ thể vũ hồn đuổi theo hắn.
Làm đến Tướng quân, người nào mà không phải là hồn sư. Thấp nhất trong bọn họ cũng là Hồn Đế. Hồn sư địa vị sở dĩ hơn người thường đó là vì sở hữu sức mạnh vượt trội. Một cái Hồn Đế, Hồn Thánh, trên chiến trường có thể sánh ngang với cả vạn đại quân, có mấy vị Tướng quân gia nhập, sức ép của quân đội Tinh La cũng giảm hẳn. Có điều, Tinh La tướng quân là Hồn Sư chẳng lẽ Thiên Đấu sẽ không phải ư? Tất nhiên là không rồi, bọn họ cũng là những Hồn Sư ưu tú của Đế Quốc. Tướng quân Tinh La gia nhập chiến trường tiến hành đồ sát, làm Tướng quân Thiên Đấu, bọn họ làm sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ, từng người cũng xách theo vũ khí hoặc vũ hồn xông vào chiến trường tìm kiếm các vị Tướng quân Tinh La tiến hành ngăn cản. Đánh giết được hay không chưa nói nhưng chỉ riêng việc Tướng quân Thiên Đấu cầm chân không cho các Tướng quân Tinh La đồ sát đã đủ phiền toái, cục diện của Tinh La quân đội lần nữa về thế bất lợi. Nếu không có bất ngờ nào xảy ra, thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Mới qua nửa ngày thời gian, trên chiến trường, thi cốt nằm la liệt, máu chảy thành sông, tổng quân số của hai bên lúc đầu là 150 vạn nhưng hiện giờ đã không còn đủ một nửa. Trong đó, Tinh La quân số vốn đã ít nay lại càng ít hơn. Từ trên cao nhìn xuống, phải 10 cái đầu binh lính Thiên Đấu mới tìm thấy một cái đầu binh lính Tinh La. Tướng quân Tinh La đã chết mất 2 vị, hiện giờ còn lại ba vị thì đều đã bị thương không nhẹ, bọn họ vẫn đang liều mạng chống cự Tướng quân Thiên Đấu vây giết.
Phốc, phốc, phốc
Ba cái lợi trảo đâm thủng da thịt của Tiền Tướng Quân để lại trên người hắn ba cái động lớn. Máu đỏ tươi còn bốc lên hơi nước từ trong những cái lỗ đó chảy ra ào ạt ướt hết cả bộ giáp. Chống thanh Đại Đao xuống đất cố gắng giữ người đứng thẳng, hắn giương mắt nhìn một lượt chiến trường, trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, hắn chứng kiến vô số những huynh đệ của mình chết đi nhưng kẻ trước chết, kẻ sau lại dũng mãnh tiến tới, không ngừng không nghỉ, lá cờ Tinh La vẫn bay phấp phới giữa đội hình Thiên Đấu Đế Quốc. Cong môi nở nụ cười tươi tắn, hắn trút xuống hơi thở cuối cùng, Tinh La Tướng quân lại một người nữa ra đi.
Đứng trên Chiến xa, Tuyết Dạ miệng nở nụ cười. Tinh La quân đội chiến đấu quyết liệt nằm ngoài dự đoán của hắn nhưng cuối cùng, thắng lợi vẫn gọi tên Thiên Đấu. Nhìn quân đội Tinh La ngày một ít dần cùng phía Nam xa xa tòa thành trì, trong lòng Tuyết Dạ nảy ra một ý tưởng táo bạo, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hắn bảo Đại Tướng Quân “Truyền lệnh của Trẫm, sau khi cuộc chiến ở đây kết thúc, lập tức chỉnh đốn đội hình hướng về Hải Ba Thành (thành trì này là thuộc lãnh thổ Tinh La, giáp Tác Thác Thành, cũng là hậu phương cho Tinh La quân đội) tiến lên”
Đại Tướng Quân giật mình, hắn không nghĩ đến Tuyết Dạ lại định nhân cơ hội này đánh chiếm Tinh La. Làm Tướng quân lâu năm, hắn hiểu được Tuyết Dạ vì sao suy tính như vậy nhưng hắn thấy việc này không cần vội vàng nhất thời như thế. “Bệ hạ, quân sĩ vừa trải qua một trận chiến ác liệt, đã rất mệt mỏi, nếu lại công thành, e rằng lợi bất cập hại, lão thần kiến nghị chờ vài ba ngày cho các quân sĩ nghỉ ngơi lấy lại sức đã rồi tính tiếp”.
Tuyết Dạ không cho là vậy, hắn khoát tay bảo “Không, bây giờ quân ta sĩ khí đang cao, quân địch lại bất ngờ chưa biết được nơi này kết quả, tấn công mới là thời cơ tốt nhất, chờ hai đến ba ngày, lúc đó Tinh La đã phản ứng lại điều quân thủ thành vậy thì công thành sẽ rất khó khăn. Ngươi không cần đắn đo, cứ theo lệnh ta mà làm”. Tuyết Dạ quyết liệt thái độ khiến cho Đại Tướng Quân không thể nói được gì, chỉ biết im lặng đi truyền lệnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm..............
Mặt đất nhẹ nhàng chấn động. Các Tướng sĩ đang chiến đấu có lẽ không rõ ràng nhưng ngồi trên cao chiến xa, Tuyết Dạ lại cảm nhận rõ nét, chỉ là dao động cũng không phải lớn dáng vẻ hắn không hề để ý, chỉ coi đó là động đất bình thường nhưng một lát sau, chấn động vẫn chưa hề dừng lại mà càng ngày lại càng mạnh mẽ và rõ ràng hơn. Lần này thì ngay cả đang chiến đấu Tướng sĩ cũng đã cảm giác thấy. Tuyết Dạ nhíu mày bảo một tên người hầu bên cạnh “Ngươi đi xem thử chuyện gì xảy ra”. Người này tuân lệnh sau đó phụ thể vũ hồn bay lên trời hướng về phía Tây mà đi bởi nơi phát ra chấn động là đến từ phía đó. Nhìn hắn vũ hồn và hồn hoàn số lượng, rất dễ để nhận ra hắn là một cái Hồn Thánh đến từ Thiên Nga gia tộc. Một lát sau, người này quay lại nhưng hắn lại bay trở về trong hình dạng vũ hồn chân thân. Thiên Nga vũ hồn tuy không có tốc độ xuất sắc nhưng là phi cầm loại, nó tốc độ cũng chẳng kém đi đâu, sở hữu một cái vũ hồn như vậy còn phải mở ra vũ hồn chân thân để đi đường, vị này Hồn Thánh đầu không bị cửa kẹp thì chính là hắn bị cái gì đó dọa sợ.
“Bệ hạ, không xong rồi, thú...thú triều đến” Ngập ngừng gấp gáp trả lời, khuôn mặt hắn vẫn chưa mất đi sự sợ hãi biểu lộ. Tuyết Dạ cau mày, khó chịu nói “Sợ cái gì mà sợ, chẳng phải là thú triều sao, trẫm có mấy chục vạn hùng binh, dăm ba con hồn thú thì làm gì được quân đội của Trẫm”. Người thuộc hạ nghe Tuyết Dạ nói thế lại càng tỏ ra gấp hơn “Bệ hạ, cái này không phải là tầm thường thú triều, mấy chục vạn binh lính có thể không kháng được”. Tuyết Dạ hừ lạnh, phất ống tay áo đi đến trước mấy bước nhìn bên dưới còn đang chiến đấu binh sĩ lạnh nhạt hỏi “Thế ngươi nói cho Trẫm biết, dạng gì thú triều mà mấy chục vạn binh sĩ của Trẫm không thể kháng qua”. Tuyết Dạ câu hỏi nhưng thực ra lại đang khẳng định quân đội của hắn hùng mạnh, không sợ bất kỳ kẻ địch nào kể cả hồn thú. Thú triều, Tuyết Dạ từng nghe người kể qua, là một vài con nghìn năm hồn thú và mấy trăm con trăm năm, chục năm hồn thú kết bè kết cánh tấn công nhân loại thôn làng. Về phần thú triều có vạn năm hồn thú, Đấu La Đại Lục lịch sử không có ghi chép, theo Tuyết Dạ, bọn nó sống cá thể, ở sâu trong Tinh Đấu Đại Xâm Lâm cho nên chắc chắn sẽ không rảnh rỗi đi xa ra bên ngoài khu vực nhân loại để kiếm ăn.
“Bệ hạ, người nghe nô tài giải thích, lần này thú triều có đến mấy chục con Vạn năm hồn thú cùng hàng trăm con nghìn năm, trăm năm hồn thú, không chỉ đi dưới đất còn có bay trên trời, nô tài nếu không dùng vũ hồn chân thân e rằng bây giờ đã bị bọn nó nuốt vào bụng cho nên Bệ hạ, ngài mau hạ lệnh thu binh”. Người thuộc hạ nhanh mồm nhanh miệng giải thích. Không nhanh không được, hắn chính là sợ Tuyết Dạ đi chậm liền tí nữa muốn đi cũng đi không được. Bản thân hắn lúc nãy hơi ngây người một cái mà bị mấy con vạn năm hồn thú truy sát, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ đây.
“Nói hươu nói vượn, cút ngay cho Trẫm, chờ trở lại quân doanh, Trẫm sẽ cùng ngươi tính xổ” Tuyết Dạ vẫn không hề tin tưởng người thuộc hạ báo cáo. Hồn thú vạn năm sống độc hành là thường thức của hồn sư giới, ngươi bảo hàng chục con cùng nhau đi tấn công, ai tin được, hắn – Tuyết Dạ là hồn sư thiên tài, không phải hàng cặn bã mà muốn thế nào bịp thì bịp.
Trong lúc Tuyết Dạ dây dưa thì chấn động đã càng ngày càng mạnh, một lát sau, mọi người đã không thể giữ vững thân hình mình trên mặt đất nữa. Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, phía Tây chân trời, bụi đất cuồn cuộn mà lên, bởi khoảng cách còn xa, không ai nhận ra đó là thứ gì nhưng rồi mấy giây sau mọi người đã nhận được đáp án khi mà một con quái vật giang ra đôi cánh khổng lồ của nó xuất hiện che trước vầng mặt trời tà.
“Hồn thú, Thú triều, chạy mau”
Không biết là ai đột nhiên hô lớn thành tiếng, sau đó, không còn giết chóc gì nữa cả, mọi người ai theo phe nấy hướng về thành trì bên mình dốc sức bú sữa mẹ mà chạy. Cái gì báo thù, cái gì thà chết trận chứ không bỏ chạy, tất cả hoàn toàn mất hết, đối diện thú triều, thứ duy nhất còn lại là sợ hãi mà suy nghĩ duy nhất con người có đó là “chạy”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.