Chương 70 Ám sát Đường Hận và các vị huynh đệ của hắn trở về Doanh Trại trong niềm vui sướng và hân hoan của toàn thể quân đội Tinh La. Nâng cao chiếc đầu lâu trong tay, hắn dõng dạc tuyên bố Tà Hồn Sư đã bị tiêu diệt và rằng không ai sẽ còn phải chịu độc thủ hay lo lắng về vấn đề này nữa. Trong những ngày tiếp theo, báo cáo quân tình đều thể hiện không có người nào mất tích. Thời gian cứ thế trôi qua, vấn đề Tà Hồn Sư dần dần đi vào quên lãng. Hết chuyện để lo, năm người Hạo Thiên Tông thường ngày hưu nhàn hẳn ra. Ngoài việc Bạch Phi thỉnh thoảng giúp Tinh La Quân Đội dò xét xung quanh doanh trại thì những người còn lại cũng chỉ biết tản bộ hoặc cùng U Minh Nguyên Soái và các vị tướng quân thao luyện binh lính. Đi qua rồi lại đi lại, thường xuyên chung sống, tình cảm các bên cũng trở nên thân thiết hơn thế rồi ngay cả việc ra vào quân doanh cũng không cần phải báo cáo hay xin phép gì nữa. Một ngày này, như thường lệ, Bạch Phi rời đi Doanh trại để dò xét tình báo, đi được một nửa đường thì hắn bỗng nhiên thay đổi lộ tuyến hướng về Tinh Đấu Đại Xâm Lâm mà đi. Thời điểm này. Bên trong Tinh Đấu Đại Xâm Lâm. Huyết Cổ đang hấp thu hồn hoàn thứ chín còn Quỷ Mị thì ở một bên giúp hắn hộ pháp. Chiến tranh, chết chóc, máu tươi là nguồn dinh dưỡng tuyệt hảo cho một cái Tà Hồn Sư như Huyết Cổ trưởng thành. Đi theo Quỷ Mị chưa đầy nửa năm, ban đầu mới chỉ là một cái vừa vào Hồn Đấu La bây giờ đã chuẩn bị Phong Hào. Nếu chiến tranh không sớm chấm dứt, sợ rằng Đấu La Đại Lục rất có thể sẽ xuất hiện thêm một cái Cực Hạn Đấu La nữa cũng không biết chừng. Điểm mạnh là vậy nhưng điểm yếu của Tà Hồn Sư lại nhiều càng thêm nhiều. Chưa nói đến hồn lực không thuần khiết vấn đề, chỉ riêng thể chất và linh hồn yếu đuối đã đủ gây ra những ảnh hưởng nghiêm trọng cho thực lực tổng thể. Tiêu biểu như Huyết Cổ hiện tại chẳng hạn. Mặc dù chỉ hấp thu hồn hoàn của một con hồn thú vừa vào 6 vạn năm, cơ thể hắn suýt nữa thì không được, còn may là Quỷ Mị trước đó đã chuẩn bị trước, từ việc khống chế con hồn thú làm cho nó cam tâm tình nguyện bị giết để không sản sinh oán niệm trong quá trình hấp thu đến việc dạy cho Huyết Cổ phương pháp hấp thu hồn hoàn vượt niên hạn thế nên tên này bây giờ mới còn nguyên đai nguyên kiện, bằng không thì giờ này có lẽ cơ thể hắn đã mỗi nơi một mảnh. Năm giờ đồng hồ đi qua, Huyết Cổ cuối cùng cũng hoàn thành hấp thu hồn hoàn. Bước vào lĩnh vực muôn người mơ ước, hắn tự xưng mình là Huyết Đấu La. Lúc này, Bạch Phi cũng vừa lúc tìm đến. Sau một hồi thương thảo kế hoạch, ấn định thời gian, địa điểm rõ ràng. Bạch Phi trở về doanh trại còn Quỷ Mị và Huyết Cổ cũng chậm rãi đi ra rừng rậm. [Sáu giờ sáng. Doanh Trại Tinh La Quân Đội] Trong căn lều của U Minh Nguyên Soái. Năm người Hạo Thiên Tông ngồi trên ghế bắt chéo chân thản nhiên thưởng thức nước trà. Một lát sau, U Minh Nguyên Soái mới khoác chiến giáp từ trong phòng ngủ đi ra. Nhìn trời đã không còn sớm, hắn cười haha đối với năm người bảo “để chư vị chờ lâu, hôm qua công vụ bận rộn, sáng nay thức dậy hơi trễ”. Thái Sơn đặt ly trà lên bàn khoát tay cười bảo “không có vấn đề gì, huynh đệ chúng tôi rảnh rỗi, nếu như không thưởng thức trà thì cũng chẳng có việc gì để làm cả”. U Minh Nguyên Soái mỉm cười gật đầu. Hạo Thiên Tông năm người nhiệm vụ chỉ là hỗ trợ quân đội về mặt hồn sư chứ không phải trực tiếp tham gia chiến đấu, cho nên nhiều lúc công việc bận rộn nhưng nhiều khi lại chẳng có gì để làm, mấy ngày nay, năm người Hạo Thiên Tông rảnh rỗi sáng thì đến lều hắn uống trà, chiều lại theo các vị Tướng quân luyện binh. Cuộc sống nhàn tản chẳng phải lo lắng gì. U Minh Nguyên Soái nhiều lúc cũng mong muốn mình được như bọn họ. Hắn cũng đã nghĩ kết thúc chiến dịch quân sự này sau đó sẽ xin từ chức về nghỉ ngơi gây phút cuối đời. “Chư vị đã có ai ăn sáng chưa?” U Minh Nguyên Soái hỏi. Đối với nhà binh, bữa sáng rất quan trọng, bắt buộc phải ăn để có sức cho một ngày chiến đấu và luyện tập mệt nhọc, nếu không ăn sáng, rất có thể sẽ bị ngất sỉu giữa chừng. Hắn từ lúc tham gia quân đội đến nay vẫn luôn giữ thói quen như thế. Năm người mỉm cười gật đầu. U Minh Nguyên Soái sau đó cũng không khách khí gọi một người binh lính cầm lên cho hắn bữa sáng. Khi người binh lính đi ra khỏi lều, Đường Hận lấy lý do đi vệ sinh cũng rời đi theo. Một lát sau, một người binh sĩ khác bưng theo một mâm cơm tiến vào. Trên chiến trường, cơm khá đơn giản. Xuất cơm ngon nhất cũng chỉ có một bát cơm, một bát canh rau nấu cùng mấy miếng thịt khô. Soạn các món ăn lên bàn, người binh sĩ này chậm rãi lùi lại. U Minh Nguyên Soái cũng không để ý hắn, cầm lấy bát cơm đưa lên miệng nhai nuốt. Từng hạt cơm thô ráp vào trong miệng U Minh Nguyên Soái không khác nào sơn hào hải sản vào miệng bình dân, rõ ràng hương vị rất kém nhưng nhìn vào lại thấy rất ngon dáng vẻ. Nhai một lúc, U Minh Nguyên Soái dùng đũa gắp một miếng thịt trong bát canh định bỏ vào miệng. Ngay lúc hắn định cắn vào miếng thịt thì đột nhiên dừng lại, cái mũi hắn nhảy lên giống như mèo đang ngửi thức ăn. Nhìn miếng thịt, lại nhìn bát canh, U Minh Nguyên Soái nhíu mày. Người binh sĩ đưa cơm vẫn đang còn ở trong lều chưa ra ngoài, khi nhìn thấy U Minh Nguyên Soái nghi ngờ, hắn lập tức lùi lại sau đó hướng cửa lều phóng ra. Dương Phá Quân ngồi gần U Minh Nguyên Soái nhất, trông thấy vậy lập tức quát lớn một tiếng “Tiểu tặc, chạy đi đâu. Hồn kỹ thứ năm - Kinh Lôi Nhất Điểm”. Phá Hồn Thương không biết lúc nào xuất hiện trong tay, Dương Phá Quân một thương nhanh như chớp đâm ra. Kinh Lôi Nhất Điểm là hồn kỹ vạn năm của Dương Phá Quân với đặc điểm là lấy tốc độ làm chủ, trong chớp nhoáng đâm ra một thương, khiến đối thủ không có thời gian để kịp phản ứng. Nếu ở một khoảng cách gần, cơ hồ là không ai có thể trốn khỏi một thương này của hắn. Tiếng quát của Dương Phá Quân làm U Minh Nguyên Soái giật nảy mình. Còn chưa hiểu chuyện gì thì lông tơ trên người hắn đã dựng đứng cả lên, một cảm giác nguy hiểm trí mạng bất ngờ ập tới. Theo bản năng, U Minh Nguyên Soái soay ngang thân thể 90 độ để né tránh. Xoẹt..... Trong ánh mắt mở to đầy khó tin của U Minh Nguyên Soái, Phá Hồn Thương trong tay Dương Phá Quân lướt ngang qua trước ngực hắn. Tiếng kim loại ma sát và tiếng vải rách đồng thời vang lên, từng đóa hỏa hoa và máu tươi văng tung tóe. Kinh Lôi Nhất Điểm ban đầu nhắm mục tiêu là vào vị trí trái tim của U Minh Nguyên Soái, Dương Phá Quân cũng tự tin rằng bản thân mình cho dù không thể nhất kích tất sát U Minh nhưng có thể làm hắn mất sức chiến đấu, ai ngờ rằng U Minh phản ứng lại nhanh đến như vậy, trong cảm giác của Dương Phá Quân, Phá Hồn Thương chỉ cắt ra trước ngực U Minh được một vết rách sâu 2 cm mà thôi. Không hài lòng đối với đòn đánh vừa rồi của mình. Dương Phá Quân trong lòng bực bội, hồn lực gia tốc đưa vào trong thân thương, lúc mũi thương đi qua cơ thể U Minh thì Phá Hồn Thương đột ngột chấn động với một tần số cực cao sinh ra những tiếng ông ông vang dội. Dương Phá Quân sau đó nhanh chóng chuyển thành hai tay cầm thương, một thương quất thẳng vào ngực U Minh Nguyên Soái đánh hắn bay ra một đoạn. Rơi xuống đất, U Minh Nguyên Soái lập tức đem vũ hồn U Minh Linh Miêu phụ thể bất chấp việc cơ thể vẫn đang còn thương thế và việc phụ thể vũ hồn vào lúc này có thể làm hắn thương thế càng trở nên nặng hơn. Tinh thần cảnh giác của U Minh Nguyên Soái đề cao đến cực hạn, Tinh Thần Lực cũng đã được hắn vận dụng. Lúc này đây là lúc U Minh Nguyên Soái tỉnh táo hơn bao giờ hết. U Minh biết rõ, năm người trưởng lão Hạo Thiên Tông này thân như huynh đệ ruột thịt, nếu Dương Phá Quân đã ra tay với hắn vậy những người khác chắc chắn sẽ không ngồi nhìn. Đúng như U Minh Nguyên Soái suy nghĩ. Theo tinh thần lực của hắn dò xét thì những người còn lại cũng đã vận dụng hồn kỹ đánh về phía hắn. “Thứ 4 hồn kỹ: Khí thế nghiền ép” Cơ thể của Thái Sơn vốn đã to lớn dưới sự gia nhập của vũ hồn Đại Lực Tinh Tinh lại lớn hơn năm phần. Khi hồn kỹ thứ tư của hắn được kích hoạt, một luồng hồn lực màu nâu đất từ trong cơ thể hắn nhanh chóng lan tràn, nháy mắt liền đem U Minh Nguyên Soái bao trùm trong đó. Khi bị hồn kỹ này tác dụng, U Minh Nguyên Soái cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề vô cùng giống như là có một quả núi lớn đang đè lên người vậy. Ngoài ra áp lực đến từ những phương vị khác cũng không thể xem thường. “Thứ năm hồn kỹ - Siêu Trọng Thể” Trong lúc Thái Sơn dùng kỹ năng khống chế thì iNgưu Lang cũng đã ra tay. Chỉ thấy hắn bật người lên cứ thế nhảy về phía U Minh Nguyên Soái. Trên không trung, Kim Giác Tê Giác nhập thể, cơ thể hắn giống như Thái Sơn, to ra thêm năm phần, chưa hết, khi hồn kỹ thứ năm của hắn được sử dụng, cơ thể Ngưu Lang tiếp tục to thêm năm phần nữa nhưng cái to lần này lại không khiến người ta có cảm giác tế bào nở ra mà là co lại. Da hắn giờ đây biến thành màu cổ đồng, bóng mịn như mặt gương. Sau khi vận dụng hồn kỹ, cơ thể hắn đang dừng trên không trung bỗng nhiên lấy một cái gia tốc cực lớn hướng về U Minh Nguyên Soái mạnh mẽ đâm tới. Bạch Phi đang đứng một bên canh chừng đề phòng U Minh Nguyên Soái tẩu thoát nhìn thấy hai người Thái Sơn và Ngưu Lang vận dụng kỹ năng liên thủ thì trong lòng đã chắc đến 7 thành là sẽ bắt được U Minh Nguyên Soái “Chiêu lấy thịt đè người này của lão Ngưu không đơn giản, U Minh một khi bị hắn tóm được thì rất khó thoát ra bởi vì lúc đó trọng lượng cơ thể của hắn đã tăng lên đến mười vạn cân. Đeo một cái mười vạn cân bên người, đừng bảo di chuyển, U Minh có bị trực tiếp đè chết hay không cũng khó nói”. Đối diện hai cường giả ngang cấp liên thủ hồn kỹ. U Minh trong lòng áp lực nặng nề, đó là chưa kể Dương Phá Quân và Bạch Phi đang ở một bên chờ đợi thời cơ. “Không thể ở lại đây lâu hơn nữa, phải nhanh chóng thoát thân đã rồi tính tiếp” nhanh chóng đưa ra quyết định, U Minh Nguyên Soái toàn thân hồn lực bùng nổ, kỹ năng vũ hồn chân thân cuối cùng đã được hắn vận dụng. Điều này đồng nghĩa với việc từ lúc này trở đi mỗi hồn kỹ hắn vận dụng đều sẽ đạt đến uy lực lớn nhất. “U Minh Chân Thân cũng đừng hòng thoát được ta khống chế” trên đường lao xuống, Ngưu Lang nhìn U Minh Nguyên Soái vận dụng vũ hồn chân thân vẫn không hề nao núng. Nếu như một cường giả sở hữu vũ hồn sức mạnh như Thái Sơn vận dụng vũ hồn chân thân hắn mới lo lắng, như U minh linh miêu vũ hồn không có ưu điểm sức mạnh, một khi bị hắn tóm được cũng đừng mơ giãy dụa đi ra. Ngưu Lang phân tích rất chuẩn xác nhưng hắn hơi tự tin quá đà. Lúc tay hắn đụng tới cơ thể U Minh Nguyên Soái thì cứ thế đi xuyên qua, không hề có cảm giác chạm phải người. Bắt hụt mục tiêu, Ngưu Lang đâm thẳng đầu xuống nền đất gây nên một tiếng va chạm lớn kèm với đó là bụi đất bay tứ tung. “Không ổn” Bốn người đồng thời thoáng qua một suy nghĩ. Bọn họ nhận ra kỹ năng mà U Minh Nguyên Soái vừa dùng là hư hóa. Đây là một kỹ năng cực kỳ hiếm có bởi vì hồn thú sở hữu kỹ năng như vậy rất hiếm lại khó bắt, bốn người không ai ngờ đến U Minh Nguyên Soái sẽ có một cái kỹ năng như vậy. Bụi đất che đi tầm nhìn, bốn người đành phải mở ra tinh thần lực để quan sát. Khi tinh thần lực của họ xuyên qua tầng bụi bặm bao phủ hơn nửa căn phòng thì U Minh Nguyên Soái cũng đã chạy đến bên cạnh mép lều. Không chỉ như thế, U Minh vì đề phòng bọn hắn truy theo còn phân ra thêm ba cái phân thân, thành thử có đến bốn cái U Minh Nguyên Soái trốn về bốn hướng. Giơ tay lên Miêu trảo hướng lều vải cào xuống, U Minh Nguyên Soái trong lòng vừa mừng vừa giận thầm nghĩ “Không biết các ngươi vì sao giết ta nhưng sau khi ra khỏi đây ta vẫn sẽ tặng cho mỗi người các ngươi một cái long trọng tang lễ, hừ”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]