Hi Nhiễm vội vàng xoay người lại, nhận thấy người trước mắt, cô cúi đầu gật đầu đầy bối rối.
Ôn Chính Phàm thong thả đi tới trước mặt cô, cầm chiếc áo khoác trên tay mình choàng ra sau người cô: " Trời dần trở lạnh, đừng để bị cảm ".
Hi Nhiễm bất giác thu người lại, yên lặng không nói gì.
Chúng ta đi dạo biển một chút ha " Ôn Chính Phàm dịu dàng nói.
Được ".
Hai người cứ yên tĩnh sánh vai nhau tiến về phía trước, nghe gió biển lồng lộng thổi bên tại.
Hi Nhiễm không dám nhìn cậu.
Cứ mỗi lần vừa định liếc mắt sang đã thấy cậu trao ánh mắt lại khiến cô hốt hoảng nhìn hướng khác ngay, như đang sợ cậu phát hiện.
Tuy không ai nói gì, nhưng trong nội tâm Ôn Chính Phàm lại rất vui vì được ở chung với cô trong khoảng thời gian này dù chỉ ít ỏi. Nếu có thể Ôn Chính Phàm rất muốn thời gian có thể ngừng lại tại giây phút này mãi mãi.
Dừng lại ở đây cũng được, miễn là chỉ có Hi Nhiễm và cậu, cùng với khung cảnh đẹp để trên biển ngay tại thời khắc này.
Nhiệt độ dần thấp xuống, cái se lạnh của tiết trời hoà cùng cái không khí còn thoảng hương vị mặn mà của biển cả.
Hai người đi dọc bờ cát mềm mịn, tận hưởng cơn gió biển từng đợt thổi vào.
Hiện tại trong lòng mỗi người đều mang một tâm sự cho nên vẫn luôn im lặng
đi về phía trước mà không nói gì.
Hi Nhiễm đang nghĩ về chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3710097/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.