Khuôn mặt lãng tử cùng những đường nét rất hài hòa, thiện cảm của Ồn Chính Phàm bỗng dưng trở nên căng thẳng tột độ.
Trong nháy mắt, sắc mặt Dật Hiên trở nên u tối, khóe miệng cậu cong lên, cố tình cười mờ ám: "Cậu không thích điều này? ".
Ôn Chính Phàm nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, môi đang mím chặt bỗng cất lên: "Mình có tư cách để không thích sao?".
" Chỉ là mình không nghĩ người mà cậu thích lại là Hi Nhiễm ".
Thú thật chính bản thân Dật Hiên cũng không nghĩ mình cũng có thứ cảm giác gọi là thích một ai đó đến mức muốn trói họ bên cạnh mình. Trong tiềm thức, cậu luôn cho rằng bản thân mình sẽ không dễ chìm đắm vào ba chuyện tình cảm vớ vần, cậu cứ nghĩ có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ chẳng để mắt đến một ai.
Cho đến khi gặp Hi Nhiễm, cậu cảm thấy mình y hệt như bị ma xui quỷ khiến. Chẳng có nổi một cô gái nào có thể khiến tim cậu đập loạn nhịp, cho dù là xinh đẹp ngút ngàn, hay nhan sắc khuynh thành.
Cậu luôn có cảm giác những cô gái đó như có hai mặt vậy, một bên thì cố làm ra vẻ trong sáng thuần khiết, bên còn lại thì như con rắn nước lượn lờ trước mặt cậu, trông vô cùng rẻ tiền và tẻ nhạt vô vị.
Ban đầu, Dật Hiên nghĩ Hi Nhiễm cũng giống như bao cô gái khác, tỏ vẻ ngây ngô như chú nai con, giả vờ yếu đuối để thu hút sự chú ý của người khác. Nhưng khi cậu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3647865/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.