"Hả? Đi dạo?" Hi Nhiễm tưởng có chuyện gì quan trọng lắm nên gấp gáp chạy xuống, nào có mặc áo khoác gì đầu, tóc tai cũng chưa chải gọn gàng lại, xoã hờ hững ra phía sau.
"Đi thôi " Dật Hiên hất mặt ra phía đường lớn nói.
"Nhưng...nhưng tớ không có mang áo khoác cũng chưa chải tóc lại đàng hoàng " Hi Nhiễm mang lí do ra để từ chối không muốn đi.
Dật Hiên không nói năng gì, trực tiếp cởi áo khoác của mình đi đến choàng lên người cô, giọng điệu ngông cuồng bá đạo thốt lên:
"Xỏ tay vào ".
"A" Hi Nhiễm khẽ a lên một tiếng, ngây ngô nhìn cậu.
"Mau lên " Dật Hiên khẽ nạt nhẹ cô một tiếng, nghiêm nghị nhìn lấy.
Hi Nhiễm hai bả vai giật một cái, ngoan ngoãn đưa tay ra xỏ vào ống tay áo khoác của cậu.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt trong veo của cô nhìn lấy gương mặt cậu. Dáng người cô nhỏ nhắn, được trùm lại bởi chiếc áo khoác hơi rộng, khi mặc vào trông cô y hệt đứa trẻ lên năm mặc đồ của người lớn vậy.
Kéo khóa áo lên, còn cẩn thận kéo lên tận cổ để giữ ấm lại giúp cô nàng. Đôi tay cậu nhẹ nhàng chạm vào làn tóc dài của cô xoã hai bên nhằm giúp làm ấm tai.
Thời tiết hôm nay không lạnh gắt nên cũng không làm khó gì Dật Hiên, với cả thân con trai ba cái lạnh này đâu dễ làm khó được cậu.
" Sao lúc nào cậu cũng để tớ phải rơi vào vai ác thế hả?" Dật Hiên đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3647862/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.