Lưu Viễn đưa tay xoa đầu mèo con, tâm trạng cũng chả khá hơn bao nhiêu, càng nhìn mèo con lại càng nhớ An Hy.
- Tao cảm thấy mình như thằng ngốc vậy, cứ sợ hãi người nào đó đến cướp cô ấy khỏi tao, nhưng tao lại chả làm được gì cả, chả có tí dũng khí nào để tỏ tình cô ấy...Vì tao biết cô ấy chỉ xem tao là bạn sẽ không có chuyện thích tao đâu....Cứ cảm thấy bản thân y hệt liều thuốc an thần của cô ấy. Ở bên an ủi, chăm sóc khi cô ấy cần và sẽ bị cô ấy bỏ rơi khi không cần dùng đến....
Tao rất sợ cái cảm giác đó, rất sợ....Rất muốn thổ lộ nhưng sợ An Hy sẽ ghét tao...Nhưng vì thế mà lại đến trễ một bước rồi...Cứ làm liều thuốc an thần vẫn tốt hơn...
Mèo con kêu lên bực bội, đập đầu cộp cộp vào tau Lưu Viễn tỏ ý nói cậu phải can đảm lên!
- Sao thế! đang cổ vũ tao à? cảm ơn mày nhé nhóc con..Tâm trạng có vẻ tốt hơn hẳn rồi. Mày có thấy tao giống 1 con quỷ ích kỉ không? hahhaha...Đúng rồi nhỉ! Tao có thể đợi cô ấy mà, đợi bao nhiêu năm cũng được. Chỉ cần vẫn còn sống...Tao vẫn sẽ đợi An Hy..Rồi đến ngày nào đó. Cô ấy sẽ nhận ra thôi mà. Đúng chứ?..
Trong lúc đó An Hy đang chạy khắp nơi tìm Lưu Viễn.
- Lưu Viễn thối này, chạy đi đâu rồi chứ??......Hay là...Nơi đó?
Trong tiểu thuyết có nhắc đến nơi Lưu Viễn hay đến mỗi khi buồn phiền. An Hy theo kí ức trong sách tìm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-ha-nam-ay/3629881/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.