Hiển nhiên khi nghe Trịnh Tương Hảo nói như vậy thì Niên Thiệu Quý rất tức giận, ông ta còn định bước đến đánh cô, nhưng Niên Cẩn Duy đã nhanh chóng lên tiếng, nhầm mục đích ngăn cản cha mình, anh ta nhìn thẳng về phía cô, nhàn nhạt nói:
- Vậy cô nói xem, khi Niên Cầm Bách ở bên cạnh cô... Nó có cái gì ngoài thứ mà cô gọi là "tình yêu"?
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ cười, nhưng nụ cười của cô mang hàm ý thương hại Niên gia, đặc biệt là Niên Cẩn Duy... Bảo sao năm nay anh ta đã hơn ba mươi rồi vẫn chưa có bạn gái, tính ra còn thua ông anh loi nhoi nhà cô nữa, thật sự thảm hại mà.
Lúc này, cô cũng chỉ Niên Cẩn Duy, không nhanh không chậm đáp:
- Đương nhiên không chỉ là "tình yêu" rồi, đối với chuyện yêu đương thì tôi nghĩ anh Niên đây hẳn là chưa có kinh nghiệm đâu nhỉ? Còn Niên Cầm Bách và tôi hiện tại đã hẹn hò được sáu năm, cha của tôi cũng đã xem anh ấy là con... Thử hỏi... Năm anh ấy tốt nghiệp, từng người nhà họ Niên chỉ đến chúc mừng Niên An Dực, có ai quan tâm đến Cầm Bách sao? Hay thậm chí... Những ngày Tết, các người có từng gói bánh chẻo cho anh ấy hay chưa? Mười bảy năm, anh ấy ở Niên gia mười bảy năm nhưng lại chưa từng được cha mẹ gói bánh chẻo vào ngày Tết, nghe có nực cười không chứ?
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo cũng không quên show ân ái bằng cách tìm lại những tấm ảnh vào dịp Tết lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-giuong-cai-len-giuong-hoa/3599365/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.