Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Niên Thiệu Quý không nói gì nữa, Trịnh Tương Hảo lại nói tiếp:

- Lý do anh ấy chưa cắt đứt quan hệ với Niên gia không phải là vì Niên gia các người... Mà là vì ông ngoại, nếu như không phải do ông ngoại qua đời, thì các người nghĩ Niên gia sẽ có cơ hội khua môi múa mép, nói với bên ngoài rằng... Niên gia có Niên Cầm Bách, một thiên tài tự mình lập nghiệp... Sao?

- Trịnh Tương Hảo!

Nguyễn Thư Kỳ lúc này giống như đang muốn ra oai thị uy, vì dù sao đi nữa cô ta cũng là con gái của gia đình có danh giá có điều kiện, nhưng ngay sau đó Trịnh Tương Hảo đã lập tức đập bàn một cái *RẦM*, ánh nhìn hung hăng không khác gì Niên Cầm Bách, chỉ tay thẳng về phía của Nguyễn Thư Kỳ, nói:

- Im miệng! Cô không có quyền lên tiếng ở đây! Nghe chưa?

- Cô có ý gì... Tôi làm sao...

- Đây là chuyện của Niên gia. Niên Cầm Bách là bạn trai của tôi... Còn cô là gì? Một kẻ ngoại lai thì ngậm miệng lại!

Niên Cẩn Duy ngạc nhiên... Trước đó, khi anh ấy gặp Trịnh Tương Hảo vào năm mười sáu tuổi thì cô không có như vậy, sau sáu năm không gặp... Bây giờ gặp lại thì Trịnh Tương Hảo đúng là đã thay đổi rất nhiều, chỉ duy nhất một thứ không thay đổi... Đó là sự quan tâm dành cho Niên Cầm Bách.

Niên Thiệu Quý nhìn cô, lại nói:

- Vậy bây giờ cô muốn gì mới chịu buông tha cho Cầm Bách đây?

- Buông tha? Có phải chú nói sai rồi không chú Niên? Câu này phải là cháu hỏi các người mới đúng... Đến bao giờ thì Niên gia các người mới buông tha cho Niên Cầm Bách đây?

Câu hỏi của Trịnh Tương Hảo khiến cho Niên Cẩn Duy và Niên Thiệu Quý đứng hình, họ vẫn chưa hiểu lắm... Chẳng lẽ anh là người của Niên gia thì mất mặt lắm sao? Nếu không phải nhờ họ thì công ty của anh liệu có thể tồn tại đến bây giờ hay không?

Nếu không phải nhờ họ Niên đó, thì liệu anh có thành công hay không chứ?



Để cho hai kẻ cố chấp, chấp mê bất ngộ kia nhận ra thì Trịnh Tương Hảo cũng đem vài chuyện mà chỉ có cô và Niên Cầm Bách biết nói ra.

Năm mười bảy tuổi, Niên Cầm Bách đã từng nhiều lần bỏ nhà ra đi, nhưng Niên gia chẳng mảy may đi tìm, thậm chí còn cho rằng anh làm loạn, đi vài ngày rồi sẽ về thôi... Nhưng họ đâu biết rằng, trong khi anh rời đi thì suýt chút nữa đã chết vì tai nạn, nếu không phải có Châu Thiếu Tường tìm thấy anh thì e là mồ của Niên Cầm Bách bây giờ cũng xanh cỏ mất rồi.

Chuyện này... Liệu Niên gia có biết không?

Năm mười tám tuổi, Niên Cầm Bách đã chuẩn bị xong giấy tờ để xin phép cắt đứt quan hệ với Niên gia, nhưng khi đó Cao Tuyết Nghênh đã gọi điện đến và nói ông ngoại Cao muốn gặp anh. Trong đêm, Niên Cầm Bách đã dầm mưa chạy đến Cao gia chỉ để gặp mặt ông ngoại lần cuối, tuy rằng ông ngoại và Cao Vũ Huy đã hứa rằng... Chỉ cần anh đồng ý, Cao Vũ Huy và Vương Diễm sẽ nhận anh làm con nuôi, từ nay anh không liên quan đến Niên gia nữa, chỉ là người của Cao gia thôi... Nhưng Niên Cầm Bách đã từ chối, sau cái chết của ông ngoại, Niên Cầm Bách đã từng nhốt mình ở trong từ đường Cao gia suốt ba ngày, đến mức phát sốt, toàn thân nóng như lửa nhưng vẫn không chịu đến bệnh viện.

Liệu việc đó... Niên gia có chú ý đến hay không? Hay họ chỉ biết trách Niên Cầm Bách bất hiếu, vì anh khiến ông ngoại nhọc lòng nên ông ngoại mới qua đời?

Năm mười chín tuổi, khi này anh đã cố gắng theo đuôi của Trịnh Tương Hảo để leo lên vị trí Tam tọa, sau đó anh còn lên được vị trí Nhị tọa của Thập Kiệt Niên. Nhưng rồi sau đó thì sao? Sau đó Niên Thiệu Quý đã đến tận trường học và yêu cầu giáo viên kiểm tra thật kĩ bài làm của anh, vì ông ta sợ anh gian lận... Vì với một đứa có thành tích bết bát như anh làm sao có thể trèo lên vị trí Nhị tọa của Thập Kiệt Niên chứ?

Lúc đó, nếu như không phải Niên Cầm Bách đã hứa sẽ để tang ông ngoại, tạm thời không rời khỏi Niên gia... Thì chắc anh đã cắt đứt với Niên gia từ lâu rồi.

Còn sau này, vì anh bận rộn cho việc lập nghiệp nên cũng quên béng đi mất chuyện đó. Mãi cho đến cách đây ba ngày, Niên Cầm Bách đã bàn với Trịnh Tương Hảo về chuyện cắt đứt mối quan hệ với Niên gia... Vì anh cảm thấy bản thân đã không còn mặn nồng gì với nhà họ Niên nữa rồi, ngoại trừ ông bà nội, ông bà ngoại ra thì chẳng còn lý do nào để anh ở lại.

Bây giờ... Ông bà nội đã mất, ông bà ngoại cũng không còn... Thì càng không có lý do để anh ở lại.

Kể xong vài chuyện, Trịnh Tương Hảo chỉ nhìn Niên Thiệu Quý, lại cười nói:

- Chú Niên, chú nên nhớ một điều... Người đã khiến cho Niên Cầm Bách chết tâm... Là Niên gia các người... Cho nên, các người đừng nói anh ấy bất hiếu, vì cơ bản... Vì sự hiếu thảo của anh ấy... Các người không có tư cách nhận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.