Bảo Ngọc được đưa đến một ngày căn nhà bỏ hoang cách khá xa trung tâm thành phố, bọn họ cho người canh phòng vô cùng cấn trọng. Bảo Ngọc đưa mắt nhìn xung quanh, có thể nói là một con muỗi cũng không bay lọt, muốn thoát khỏi đây đúng là một chuyện không hề dễ dàng gì.
"Này cô bé nhìn gì mà chăm chú thế? Muốn tìm đường thoát sao? Cô bé yên tâm, cho dù cô bé có mọc cánh cũng không bay khỏi đây được đâu."
Hắn ta bước đến đưa bàn tay vuốt ve gương mặt xinh xắn đầy sợ hãi của cô, Bảo Ngọc vội quay mặt tránh đi sự tiếp xúc của hắn. Nhìn thái độ của cô hắn ta cười lớn ngồi xuống kéo mặt cô gần lì mình nói.
"Vênh mặt với tao à, đợi lát nữa tao xem mày còn vênh váo nối không. Tính sơ lượt thôi một lát nữa mày phải phục vụ hai mươi mấy anh em ở đây đấy! Háo hức lắm đúng không? Yên tâm, bọn tao kỹ thuật rất tốt, sẽ chăm sóc cho mày sung sướng lên tận chín tầng mây khiến cả đời mày cũng không thể nào quên được. A mà quên mất!
Biết mày có thể sống đến ngày mai không mà nói là cả đời nhỉ! Hahahaha..."
Tiếng cười và những lời đe dọa của bọn chúng làm Bảo Ngọc đã sợ lại càng sợ thêm. Đôi mi không kiềm được nước mắt đang trào ra, ánh mắt cầu cứu cô nhìn ra bên ngoài bao la, hy vọng sẽ có ai đó đến cứu mình. Chợt cô nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ vô cùng quen thuộc, cô mừng rỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3738729/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.