Chương trước
Chương sau
Không một chút sợ hãi, bà ta bước đến ngồi diện với ông ta trên chiếc bàn gỗ, ánh mắt không hề có chút cảm xúc bà ta lạnh giọng.

"Tại sao tôi phải buồn chứ! Tôi còn mong ông ra tù đấy!"

Người đàn ông kia nghiến chặt răng túm lấy cổ bà ta bóp chặt gằn giọng.

"Con điểm này, mày có biết tao đã chịu bao nhiêu cực khổ trong chốn lao tù kia không? Tao làm tất cả vì mày, vậy mà mày dám đẩy tao vào con đường tù tội. Bây giờ mày còn dám mở miệng nói những lời này sao?"

Lý Nhã Quân bị bóp chặt đến nghẹt thở, khó nhọc nhã ra từng tiếng đứt quãng bà ta giải thích.

"Chuyện năm đó...tôi... không làm, là do... Phó Từ Ân... ông ta... muốn cướp tôi khỏi tay ông... nên đã dùng. quyền lực của mình... đưa ông vào tù. Tôi... tôi... đã nhiều lần muốn cứu ông... nhưng thế lực của ông ta.... quá lớn. Tôi không.. làm được."

"Giờ này mày còn muốn lừa tạo à? Hận thù bảo nhiêu năm qua hôm nay tao nhất định phải đòi."

Người đàn ông kia tăng lực ở tay làm bà ta liên tục đánh vào tay ông ta vừa nói.

"Tôi không lừa ông... Tôi còn mong... ông ra tù....sớm một chút. Để có thể... cùng tôi hưởng vinh hoa... phú quý mà con chúng ta mang lại ấy chứ!"

Nghe câu nói của Lý Nhã Quân, người đàn ông kia có chút kinh ngạc vội bỏ tay mình ra nhìn bà ta một cách nghi ngờ hỏi.

"Bà vừa nói gì? Con chúng ta là thế nào.?"

Được giải thoát, Lý Nhã Quân ngã xuống sàn họ sặc sụa thở gấp tìm lại

không khí. Đưa ánh mắt đỏ ngầu nổi đầy những tơ máu bà ta nhìn người đàn ông kia nói.

"Đúng, năm đó tôi đã có thai với ông. Nhưng vì tôi đã lọt vào tầm mắt của Phó Từ Ân, nên ông ta đã tìm mọi cách cưỡng bức tôi bắt buộc tôi ở bên ông ta làm người tình, đẩy ông vào vòng lao lý. Tôi cố gắng nhịn nhục ở bên cạnh ông ta sinh con của ông, nuôi dưỡng nó nên người chờ ngày trả mối thù năm xưa. Những tưởng có thể thắng lợi trả thù, không ngờ đến phút cuối cùng lại bị kẻ gian hãm hại. Thế Hào con trai của tôi và ông bị bọn họ hãm hại đến nỗi bị cảnh sát bắt đi và gán cho tội mưu sát. Trần Dương, ông phải cứu con của chúng ta."



Nghe lời phân trần của Lý Nhã Quân, Trần Dương không biết đâu là sự thật nên vẫn có chút hoài nghi. Vẻ mặt hoang mang của ông được Lý Nhã Quân thu hết vào tầm mắt, bà ta lại nói tiếp.

"Trước nay , tôi chưa bao giờ hai lòng với ông, nếu ông không tin tôi, thì ông có thể làm xét nghiệm sẽ biết ngay thôi."

Lý Nhã Quân vừa nói vừa lấy mẫu tóc của Phó Thế Hào đưa cho ông ta, Trần Dương cầm lấy với tâm trạng vô cùng phức tạp. Đưa mẫu tóc cho đàn em rồi tự lấy tóc mình đưa cho hắn ra hiệu cho hắn lập tức đi kiểm tra. Ánh mắt đáng sợ ông nhìn bà ta gắn giọng.

"Nếu như tôi phát hiện bà lại lừa tôi, cẩn thận tôi cho bà chết không toàn thấy đâu."

"Tôi lấy tính mạng mình ra đảm bảo, thằng bé là con ông. Nó bây giờ đang gặp nguy hiểm, ông nhất định phải cứu nó."

"Chuyện đó chờ có kết quả thì hãy nói đi. Bắt lấy bà ta nhốt lại cho tao, nhớ nếu con đàn bà này chạy mất thì chúng mày cũng tự kết liễu mạng mình luôn đi!"

"Vâng, lão đại."

****************

Phó Từ Minh trở lại bệnh viện thăm ba mình. Tuy cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng ông vẫn cần có thời gian mới có thể bình phục, vì thế mỗi ngày anh đều dành thời gian đến đây để trò chuyện cùng ông.

"Ba, con lại đến thăm ba. Ba hôm nay đã thấy khỏe hơn chưa? Nếu đã khỏe rồi thì ba cũng nên mở mắt ra nhìn con một lần đi chứ! Chẳng phải trước đây ba rất muốn con trở về Phó thị sao! Bây giờ con đã trở về rồi sao bà lại không một câu nào chào mừng còn như vậy. Có phải ba không cần đến con nữa rồi đúng không?

"Ba, con có người yêu rồi. Cô ấy chính là Bảo Ngọc. Con thật sự rất yêu cô ấy, chưa bao giờ con có cảm giác này với bất kỳ cô gái nào. Con biết cô ấy vì ái ngại chuyện giao hẹn với ba nên khi con nhắc đến chuyện kết hôn cô ấy lại né tránh. Con biết cô ấy sợ ba nghĩ cô ấy là một người ham hư vinh, sợ ba sẽ vì cái hợp đồng kia mà không chấp nhận cô ấy. Nhưng ba à, Bảo Ngọc là một cô gái tốt. Nếu con bỏ lỡ cô ấy thì sẽ không thể nào tìm được một ai giống như cô ấy nữa, cho nên dù thế nào con cũng sẽ không bao giờ buông tay cô

ấy. Ba có thể tin tưởng mắt nhìn của con mà ủng hộ chúng con không?"

Bất ngờ bàn tay của Phó Từ Ân khẽ động, Từ Minh mừng rỡ đưa mắt nhìn thật kỹ tay ông rồi vội nắm chặt tay ông. Khóe mắt hoe đỏ anh nói với giọng điệu vui mừng.

"Ba, bà tỉnh rồi đúng không? Ba nghe con nói đúng không ba? Ba đợi con, con đi gọi bác sĩ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.