Hai từ đừng đi của anh khiến Bảo Ngọc không đành lòng bước, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này cô sợ người sau này không nỡ sẽ là cô mất.
"Nhiệm vụ của tôi xong rồi, anh cũng đã bình yên về đến nhà tôi không còn trách nhiệm gì nữa."
Từ Minh loạn choạng đứng dậy bước về phía cô, từng bước chân chưa vững anh vẫn nắm chặt lấy tay cô nói.
"Ai nói em không còn trách nhiệm? Em vẫn còn trách nhiệm với cuộc đời anh. Em đã làm xáo trộn cuộc sống của anh, xâm nhập vào tim anh chiếm trọn cả tâm trí anh.Sao có thể nói một câu hết trách nhiệm là phủi bỏ tất cả như vậy chứ!"
"Tôi..."
Không để Bảo Ngọc nói thêm một lời phản bác nào, anh đã xoay người cô lại đặt trọn nụ hôn lên môi cô. Hành động quá bất ngờ của anh làm cô vô cùng kinh ngạc, phút định thần cô liền vội vã đẩy anh ra. Nhưng sức lực của cô gái nhỏ hoàn toàn không đủ sức đẩy anh ra, Từ Minh cứ thế ôm chặt lấy cô, nụ hôn cũng vì thế mà sâu hơn khiến Bảo Ngọc cảm giác ngột ngạt đến sắp không thở nổi nữa. Cô liên tục vùng vẫy khiến cả hai mất thăng bằng ngã xuống giường. Từ Minh lại chế ngự cô dưới thân, vẫn ánh mắt đỏ ngầu nhìn cô, giọng nói có chút khàn anh nhìn vào mắt cô nói.
"Nhìn vào mắt anh đi, em thật sự không hề có chút tình cảm nào với anh sao?"
"Tôi... đại thiếu gia anh say rồi, chuyện này chúng ta khi khác nói được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3726147/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.