Ngày hôm sau, Diệp Bảo Ngọc mơ màng tỉnh lại, đầu đau như búa bổ khiến cô nhíu mày ôm lấy đầu mình. Thấy cô tỉnh lại, Từ Minh mừng rỡ bước đến đỡ cô hỏi.
"Em tỉnh rồi sao?"
Nhìn thấy Từ Minh, Bảo Ngọc có chút bàng hoàng không nhớ được chuyện gì đang xảy ra. Lục lại ký ức cô nhớ hôm qua cô bị lão già Cao Quốc Hòa kia... Bất chợt Bảo Ngọc hoảng hốt tốc chăn nhìn lại người mình, nhìn thấy trên người mình là quần áo bệnh nhân cô hoảng mang nắm lấy tay Từ Minh lo lắng hỏi.
"Sao tôi lại ở đây? Tôi... "
"Em không sao cả, rất may còn biết nhớ đến anh kịp lúc đấy!"
"Nói vậy hôm qua anh...anh cứu tôi sao?"
"Vậy em nghĩ là ai? Em tự cứu bản thân à?"
Bảo Ngọc thở phào nhẹ nhõm buông tay Từ Minh, rất may hôm qua cô đã kịp thời gọi điện thoại cho Từ Minh, nếu không cô không biết bây giờ bản thân sẽ thế nào nữa.
"Em đừng lo lắng cũng không cần phải sợ nữa, anh đã cho người xử lý ông già đáng chết đó rồi. Từ nay về sau không ai dám động đến em đâu."
"Cảm ơn anh đại thiếu gia."
"Chỉ cảm ơn suông vậy sao? Chẳng có thành ý gì cả."
"Tôi..."
"Anh đùa với em thôi, em đói rồi phải không? Dì Thẩm vừa ra ngoài mua cháo cho em, đợi chút nhé!"
"Dì??? Dì cũng biết chuyện rồi sao?"
Bảo Ngọc hoảng hốt ngồi bật dậy nhìn anh hỏi. Từ Minh nhẹ mỉm cười nhìn cô nói.
"Em yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3712843/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.