Xử lý vết thương cho anh xong, cô thu dọn lại căn phòng lúc nãy ai kia vừa nổi trận lôi đình đập phá. Nhìn cô gái nhỏ im lặng thu dọn chẳng một câu phàn nàn, Từ Minh lại cảm thấy vừa rồi mình thật có lỗi với cô. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cô và Phó Doãn Kiên cùng nhau về nhà anh lại cảm thấy như muốn phát điên lên vậy. Cô gái nhỏ này dạo này đã làm cuộc sống của anh bị chi phối bởi cô quá nhiều rồi, cô lấy năng lực từ đâu chứ! Do cô hay bởi đó bản thân anh đây!
"Em và Doãn Kiên chỉ trùng hợp thật sao?"
"Vậy đại thiếu gia nghĩ tôi lừa anh thì được gì?"
"Tôi làm sao biết được em sẽ được gì?"
Bảo Ngọc ngừng dọn dẹp, cô đến trước mặt Từ Minh nghiêm túc nhìn vào mắt anh dịu giọng.
"Sự chân thành không dễ kiếm nhưng cũng không khó tìm, anh có nhìn thấy điều đó trong mắt tôi không?"
Câu nói của Bảo Ngọc khiến anh lại rơi vào im lặng. Sự chân thành trong mắt cô ư! Nhưng nhìn thẳng vào mắt cô anh chỉ thấy bản thân mình đang hiện diện ở đó. Trong mắt cô chỉ có mình anh, anh có thể nghĩ là trong lòng cô anh là duy nhất không?
"Tôi rất ghét sự giả dối, có thể nào... chỉ tốt với mình tôi không?" C
"... Được."
Chần chừ vài giây, Bảo Ngọc lại nhìn thẳng vào mắt anh gật đầu. Một lời đề nghị đơn giản nhưng lại để lại sự âu lo trong lòng Bảo Ngọc. Tuy cô không lừa anh chuyện gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3701259/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.