Chương trước
Chương sau
Trở về biệt thự anh bế cô lên tận phòng, Bảo Ngọc vẫn cứ thế không ngừng mắng anh. Từ Minh gọi thím Trần mang cho mình một chậu nước ấm rồi tự mình lau mặt cho cô, mặc dù cô không mấy hợp tác.

"Em có thể yên ắng một chút không?"

"Anh là ai? Sao lại ở trong phòng tôi? Còn lớn tiếng với tôi!"

"Nhìn cho kỹ xem tôi là ai! Yên ắng cho tôi. Có muốn bị trừ lương không? Cô có thấy ai là người hầu mà được chủ hầu hạ như cô không? Còn không biết nghe lời." (7)

Vừa nói Từ Minh lại dùng khăn ấm lau mặt cho cô, Bảo Ngọc lại đẩy tay anh ra càu nhàu.

"Ưm... không muốn. Tránh ra đi, tôi phải đi tắm."

Vừa nói Bảo Ngọc vừa đẩy anh ra lòm còm ngồi dậy đưa tay cởi bỏ quần áo. Từ Minh thấy thế vội ngăn cô nói.

"Này không được cởi. Nam nữ khác biệt, sao em có thể...

"Anh lạ thật đấy! Quần áo trên người tôi thì tôi cởi, đã cởi quần áo của anh đâu. Vã lại tắm không cởi đồ thì tắm kiểu gì?"

"Nhưng... tôi đã nói là không được."

Cả hai người cứ thế dằng cô rồi lại tự ngã xuống giường. Bảo Ngọc nằm đè lên người anh, quần áo có chút sọc sệt cô yên ắng nằm gọn trên người anh nhìn anh chăm chú. Chợt bàn tay cô đưa lên nhẹ chạm vào từng đường nét trên mặt anh khóe môi nhẹ công lên nói.

"Anh đẹp trai thật đấy! Rất giống với đại thiếu gia khó ở của tôi, chỉ được mỗi cái đẹp để trưng bày ngoài ra chẳng được việc gì. Lúc nào cũng lớn tiếng ức hiếp tôi, bắt nạt tôi. Đáng ghét cực kỳ.

"Tôi... cô ghét tôi đến vậy sao?"



"Không...tôi không ghét anh. Nhan sắc này ai nỡ ghét chứ! Cho tôi thơm cái nào"

Vừa nói Bảo Ngọc vừa cuối xuống hôn lên mặt của Từ Minh hết chỗ này đến chỗ khác. Biết cô không tỉnh táo nên mới có những hành động như thế, anh cố tránh những cái hôn của cô lại càng khiến cô phấn khích hơn quyết hôn bằng được. Thím Trần từ bên ngoài bước vào mang theo canh giả rượu, nhìn thấy cảnh này bà vội quay mặt đi nói.

"Thiếu gia, tôi mang canh giả rượu vào. Tôi không nhìn thấy gì cả!

Vừa nói vừa đặt chén canh xuống toang bỏ ra ngoài thì Từ Minh đã vội lên tiếng cầu cứu.

"Thím Trần, mau kéo cô ấy ra giúp tôi."

"Nhưng...

"Tôi nói thím không nghe thấy sao?"

Thấy thiếu gia của mình cần sự giúp đỡ, nhưng giúp đỡ trong chuyện này thì không hay lắm nhỉ! Thôi vậy, dù sao thì cũng là hai người tình nguyện, giúp thiếu gia chiếm thế thượng phong trước đã. Nghĩ thế thím Trần miễn cưỡng bước đến giúp anh kéo Bảo Ngọc ra, chế ngự được cô xuống giường thím Trần lại cảm thấy mình không còn nhiệm vụ gì ở đây thế là rón rén ra ngoài. Mặc cho cô vùng vẫy Từ Minh tháo chiếc cà vạt trên cổ trói tay cô lại nói.

"Là do em khiêu khích tôi trước, sáng mai tỉnh rượu không được trách tôi đâu đấy"

Sáng hôm sau, Bảo Ngọc thức giấc cảm giác đầu mình đau như sắp vỡ ra,

đưa tay lên xoa trán mình thì phát hiện tay mình đã bị trói chặt ở đầu giường khiến cô hốt hoảng.

"Chuyện... Chuyện gì thế này? Sao mình lại...



"Tỉnh rồi à?"

Nghe giọng nói của Từ Minh phát ra trong phòng làm cô giật bắn mình, quay mặt lại nhìn thấy anh đang ngồi vắt chéo chân trên ghế, khoanh tay trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm. Bảo Ngọc theo phản xạ nhìn lại người mình, nhìn thấy quần áo vẫn còn nguyên khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Như nhớ ra chuyện gì đó cô tròn mắt nhìn lại người mình lần nữa. Đồ ngủ! Sao mình lại mặc đồ ngủ được nhỉ? Rõ ràng hôm qua cô đi khu vui chơi cùng anh ta, sau đó đi ăn, sau đó...sau đó thì thế nào nhỉ! Sao mình lại không nhớ gì, chuyện gì đã xảy ra chứ.

"Sao hả? Nhớ đến những chuyện hôm qua mình làm nên hoang mang à?"

"Tôi... làm sao tôi trở về nhà được? Còn nữa, chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tôi lại mặc đồ ngủ, rõ ràng...

Phó Từ Minh nghe những câu hỏi của cô mà kinh ngạc đến nhíu mày. Cô ấy quên sạch rồi? Hay thật, chiếm tiện nghi của mình còn hành hạ mình cả đêm mà bây giờ lại quên sạch rồi!

"Diệp Bảo Ngọc em tốt nhất nên nhớ lại toàn bộ chuyện hôm qua cho tôi, còn không em đừng hòng rời khỏi căn phòng này."

"Tại sao chứ? Tôi có làm gì sai đâu, thiếu gia anh như thế là giam giữ người trái phép đấy! Thiếu gia rốt cuộc đêm qua anh đã làm gì tôi?"

"Tôi làm gì em??? Diệp Bảo Ngọc em hỏi câu này mà không thấy lương tâm cắn rứt à?"

"Tôi... tôi làm gì mà phải cắn rứt lương tâm chứ? Trái lại có phải anh đã...

Từ Minh tức sắp xì khói não, anh rời khỏi ghế tiến về phía giường, Bảo Ngọc có chút hoảng vội thụt lùi về phía đầu giường miệng lắp bắp.

"Này anh...anh còn muốn làm gì? Anh đừng qua đây! Anh còn dám bước tới nữa tôi hét lên đấy!"

"Vậy thì hét to một chút, tôi cũng rất muốn xem ai có thể cứu được em. Hảo sắc cưỡng hôn còn hành tôi gần như cả đêm, bây giờ còn lớn giọng đổ lỗi cho tôi em cũng ghê gớm thật đấy!"

Nghe những câu nói chất vấn của anh làm Bảo Ngọc cảm thấy khó hiểu. Háo sắc, cưỡng hôn, hành hạ... là nói mình sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.