Biết anh đang cố tình làm khó, cố gắng dằn nén cơn giận trong cô cúi đầu nói.
"Nếu đại thiếu gia không có gì căn dặn tôi xin phép về phòng."
Diệp Bảo Ngọc quay lưng trở về phòng, nhưng vừa bước chân vào phòng chiếc chuông trên trần nhà lại reo, tiếng gọi của Phó Từ Minh lại vang lên.
"Diệp Bảo Ngọc, cô đến phòng tôi ngay!"
Diệp Bảo Ngọc lại ba chân bốn cẳng một lần nữa chạy lên, nhưng khi đến nơi lại nhận một câu trả lời như cũ.
"Tôi thử xem chuông có tốt và nhạy bén không? Không ngờ tốt thật đấy!"
Một lần nữa cô lại kiềm nén cơn giận quay lưng trở về phòng. Nhưng cứ thế hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại, anh cứ gọi cô đến gọi lại nói không có gì, chỉ thử chuông. Cơn giận trong lòng không thể nào kiềm chế được nữa, Diệp Bảo Ngọc mở cánh cửa phòng của anh ra thật mạnh, gương mặt phừng phừng lửa giận cô nhìn anh bằng đôi mắt như muốn giết người hỏi.
"Đại thiếu gia, anh lại muốn thử chuông nữa sao?"
"Cô sao vậy? Sao trán lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
"Anh nói thử xem? Mang người khác ra làm trò đùa anh thấy vui lắm sao?"
"Cô thái độ với tôi đấy à? Cô nên nhớ tôi là chủ của cô đấy!"
Diệp Bảo Ngọc dằn nén cơn giận siết chặt tay thành nắm đấm. Đúng, anh ta là chủ. Nhưng chủ thì đã sao? Chủ thì được quyền mang người khác ra làm trò vui như vậy sao? Thật sự rất muốn cho anh ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-gau-la-tong-tai/3675534/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.